Ba ngày sau đó
“Một lũ vô dụng”. Âu Dương Kiên tát cho tên thuộc hạ một bạt tay. “Như vậy mà cũng để mất tích”.
“Mong nhị dương gia tha lỗi”. Đám người đó quỳ xuống.
Hừ.
“Mau đứng lên, đưa một tốp khác tiếp tục tìm tin của Âu Dương Thế Khanh và đám người Nam Kha Nam Hiên kia”.
“Rõ”. Bọn họ tiếp tục tìm kiếm anh.
....
“Ai đó”. Tên thuộc hạ canh gác nghe có tiếng động liền cảnh giác.
“Đừng…bắn”. Nam Hiên và Phương Hổ dìu nhau đi đến. “Chúng tôi muốn gặp thập lục, à không Hắc Phong phu nhân. Chúng tôi là người của tổ chức AK”. Phương Hổ lấy từ trong người ra một mũi phi tiêu.
Tổ chức AK, tên thuộc hạ thấy hai người họ bị thương nặng nhưng lại biết tên trước đây của phu nhân. Và nhìn thấy tín vật của phu nhân thì hắn không nói gì.
“Đưa họ vào trong đi”. Sau đó thì hắn đi thông báo cho phu nhân biết là tìm được người, cách đây mấy hôm lão đại đã có nói có thể họ sẽ đến tìm.
“Ai thế”. Thanh Nguyệt mới đi hái thuốc về nhìn thấy người lạ thì cảnh giác. Nhưng khi thấy hai người họ lấm lem vết thương thì liền giúp đỡ.
“Người của tổ chức AK”.
“À?”. Thanh Nguyệt gật đầu. “Nam Hiên?”.
“Thanh Nguyệt”.
“Là tôi, xảy ra chuyện gì vậy”. Lâu ngày không gặp lại, sao họ lại bị thương nặng như vậy chứ, đã vậy tàn tạ như ăn mày vậy đó.
Phải nói đúng hơn là thảm hơn chữ thảm. Sao Lam Ái tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615062/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.