“Đã xảy ra chuyện gì”. Từ Khiêm đi vào hỏi. “Đánh nhau”.
“Bạn Tuyết Thanh đánh Hiệp An ạ”. Một bạn nữ nói.
“Bỏ ghế xuống”. Từ Khiêm nhắc nhở.
“Nó nói con của em là con hoang”. Tuyết Thanh nhìn anh. “Anh Từ! Có người khác nói con của anh là con hoang thì anh sẽ thế nào”. Tuyết Thanh cảm thấy uất ức vô cùng, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
“Đương nhiên là tôi sẽ đánh…”. Chết nó rồi. Nhưng ba từ cuối cùng Từ Khiêm lại không nói ra. “Hôm nay các em tự học đi, hai em đi theo tôi xuống hiệu trưởng”. Cái con nhóc này, dám gài anh chứ!
“Em đã nó hôm nay hắn không chết thì phải xin lỗi vì đã nói con của em là con hoang, em tuyệt đối không để hắn bước ra khỏi phòng này”. Nói rồi cô lại cầm ghế lên, đi lại gần tên Hiệp An này.
“Xin lỗi nhanh”. Từ Khiêm biết cô nói được thì sẽ làm được. Anh đá đá tên đó.
“Em…con của nó vốn là con hoang! Nó cặp kè bao nhiêu người cơ mà”. Hiệp An không phục gào lên.
“Mẹ mày…mày muốn chết đúng không hả”. Tuyết Thanh vun ghế lên.
“Đừng”. Từ Khiêm vẫn ngăn lại. “Em nể mặt anh được không?”.
“Nể mặt, ha ha”. Tuyết Thanh cười. “Nếu em không nể mặt anh thì nó đã chết rồi”. Chết từ lúc Từ Khiêm mới bước vào.
“Tao nói cho mày biết, con của tao tên Minh Hàm Duyên, cha của nó tên Minh Hoàng Lễ, mày biết người này không? Đại thiếu gia của nhà họ Minh”. Tuyết Thanh ném ghế xuống, cô khom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615011/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.