Chương trước
Chương sau
4

Thẩm Thời Kình tuy là hoàng tử, nhưng chung quy cũng không có thực quyền.

So với trượng phu tay cầm trọng binh của Đan Bắc Hầu phu nhân, nhìn thấy hắn chẳng qua cũng chỉ nói một câu: “Tứ hoàng tử, thật trùng hợp.”

Trái lại mà nói, Lý Đàm Hoa nhiệt tình hơn nhiều, hành lễ tao nhã.

“Tứ hoàng tử an hảo.”

“Lý đại tiểu thư cũng an hảo.” Thẩm Thời Kình hơi nheo mắt lại, cười đến “hoa rơi nước chảy”.

“Tứ hoàng tử, sao ngài lại...”

Lý Đàm Hoa còn muốn thể hiện ở trước mặt hắn, nhưng lại bị mẫu thân âm thầm trừng mắt một cái, lời lên đến miệng cũng phải nuốt trở về.

Mẫu thân nói vài câu khách sáo với hắn, chẳng qua là để Thẩm Thời Kình tránh xa ta ra một chút, vạn nhất sát tinh này của ta đụng phải hắn thì không tốt chút nào.

Dưới ánh mắt cay nghiệt của mẫu thân, ta đã trả lại chiếc ô.

Trước khi rời đi, ta giả vờ đ.ánh rơi khăn tay.

Mẫu thân không muốn Lý gia có liên quan đến hắn, nhưng ta lại muốn.

Tứ hoàng tử còn muốn gọi ta một tiếng, ta liền đi theo phía sau mẫu thân và Lý Đàm Hoa, quay đầu cười cười với tứ hoàng tử, nhẹ nhàng vẫy tay cáo biệt hắn.

Ta đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội trả lại khăn tay cho ta, nếu không lần gặp mặt tiếp theo sẽ thúc đẩy “cảm tình” như thế nào được?

Lúc lên xe ngựa mẫu thân liền mắng ta, nói ta là hồ ly tinh từ khi nào đã biết quyến rũ tứ hoàng tử, có phải muốn Lý gia chôn cùng ta hay không.

Lý Đàm Hoa lại giả tình giả ý an ủi mẫu thân, nói tứ hoàng tử tuấn tú lịch sự, ta chẳng qua chỉ là tiểu cô nương chưa từng trải sự đời, nào biết được những chỗ quan trọng trong đó.

Nghe có vẻ như là đang bào chữa cho ta, nhưng kỳ thật là đẩy ta vào vực thẳm.

Nhưng lần này nàng ta đã tính sai, mẫu thân chẳng những không nghe nàng ta, mà ngay cả nàng ta cũng bị chỉ trích lòng dạ bất chính.

Những suy tính kia của nàng ta, mẫu thân nhìn không ra mới là chuyện lạ.

Vị trí thái tử phi của nàng ta đã định, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hoàng thượng sẽ hoài nghi nhà chúng ta hai lòng.

Ta quen ra vẻ thông minh: “Tứ hoàng tử tưởng ta là tỷ tỷ, thấy ta đứng dưới ánh mặt trời nóng gắt, nên mới tặng ô cho ta.”

Lý Đàm Hoa nghe xong lời này, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.

Nhìn dáng vẻ này của nàng ta, ta liền biết hôm nay nhất định sẽ không yên ổn.

Về đến nhà, nàng ta vội vàng chạy đến sân viện của ta, bước tới véo phần thịt mềm trên cánh tay ta.

Nàng ta nhìn thì mỏng manh yếu ớt, nhưng sức lực lại lớn.

Từ nhỏ đến lớn cánh tay ta không có lấy một miếng thịt nguyên vẹn, nàng ta phàm là có chuyện gì không vừa lòng liền trút giận lên ta.

Ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nếu không thì sẽ bị một trận đòn.

Sau khi trút giận xong, nàng ta hỏi ta: “Tứ hoàng tử quả thật xem ngươi là ta sao?”

Ta giả ngu gật đầu.

“Vậy hắn còn nói cái gì nữa không?”

“Tứ hoàng tử nói...”

Nàng ta chăm chú chờ đợi những lời sau của ta.

Ta cười cười: “Tứ hoàng tử nói tỷ rất nhanh sẽ là tẩu tẩu của hắn, hắn đến chào hỏi không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Ta nhìn thấy khuôn mặt thánh thiện của nàng ta trở nên méo mó, nàng ta định đưa tay đ.ánh ta, ta liền vội vàng nấp sau bàn.

“Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy, tứ hoàng tử nói cũng không sai, vì sao tỷ tỷ lại tức giận như vậy?”

Nàng ta tức giận nghiến răng: “Cũng chính vì ngươi có khuôn mặt giống ta, mới có người liếc nhìn ngươi một cái.”

Ta liên tục nói vâng, một bữa hôm nay xem như là chạy thoát.

Trước khi nàng ta đi ra ngoài, ta ngăn nàng ta lại.

“Lý Đàm Hoa, chuyện đêm đó có liên quan đến tỷ không?”

Ánh mắt nàng ta né tránh, mắng: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, chó ngoan không cản đường, mau cút đi!”

Đợi nàng ta đi rồi, ta vén ống tay áo lên lạnh mắt nhìn cánh tay, cánh tay vốn xanh biếc tím tái đã có thêm một mảng xanh tím.

5

Trước khi Lý Đàm Hoa đại hôn, phụ mẫu sợ ta phá hủy cọc hôn sự này, muốn đưa ta đến nguyên quán Giang Nam.

“Nhưng không phải Giang Nam... đang có lũ lụt sao?”

Phụ thân nhíu mày, nói chuyện này đã định, không cần phải nói nữa.

Móng tay của ta cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo trong trái tim ta càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.

Lý Đàm Hoa đắc ý nhìn ta, là đang thị uy.

“Phụ thân, hiện giờ Giang Nam đại nạn, người không sợ con xảy ra chuyện gì sao? Tỷ tỷ là nữ nhi của người, con cũng vậy.”

Lần đầu tiên ta hỏi câu này trong suốt mười sáu năm.

Đương nhiên, đổi lại chỉ có sự châm chọc khiêu khích.

Ta sớm nên biết, chỉ là chưa c.hết tâm!

Chuyện ta đi đến nguyên quán Giang Nam vẫn được định xuống.

Chỉ là còn chưa rời khỏi kinh thành, Đông cung đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thái tử ngã ngựa trong trường săn bắn, ngã đến đập đầu, hiện giờ trong cung đã loạn thành một đoàn.

Nghe nói là thái tử cố ý muốn lên ngựa khoe khoang uy phong, nên mới gây ra tai họa này.

Đúng là đồ ngu, đã không biết cưỡi ngựa còn muốn thể hiện!

Ngã ngựa cũng không sao, nhưng nếu Ti Thiên Thai nói là do ta va chạm, ta có mười cái đầu cũng không đủ để rơi.

Sau khi phụ thân hạ triều, không phân biệt phải trái đúng sai liền cho ta một cái bạt tai.

Vũ lực của phụ thân rất lớn, đ.ánh đến nỗi đầu óc ta choáng váng.

“Bây giờ lập tức đi đến Giang Nam! Nếu Ti Thiên Thai chỉ về phía ngươi, toàn tộc Lý gia chúng ta đều sẽ bị ngươi hại c.hết!”

Đợi đến khi đôi mắt ta trong trẻo trở lại, ta không thể tin được nhìn về phía phụ thân.

Hiện tại tinh tượng còn chưa chỉ ra là ta, trong lòng phụ thân đã ngầm mặc định.

Một lúc sau ta liền bình tĩnh lại, cái lạnh không phải vì ngược gió, mà bởi vì trong lòng ta đã sớm lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn được nữa.

Ta thậm chí còn chưa kịp thu dọn hành lý, đã bị một chiếc xe ngựa nhỏ đưa ra khỏi thành.

Nói dễ nghe là đưa ta về nguyên quán lánh nạn, nói khó nghe là đưa ta đi chịu c.hết.

Hiện tại Giang Nam đang có lũ lụt, dân lưu lạc bạo động, ta phỏng chừng còn chưa về đến nguyên quán đã c.hết ở nửa đường.

Ta không hiểu tại sao phụ mẫu lại nhẫn tâm như vậy.

Lần này đi theo ta chỉ có một mã phu, nửa đường hắn cũng không muốn vì khổ sai này mà đ.ánh mất tính mạng, nửa đêm vụng trộm chạy khỏi trạm dịch.



Trên người ta không có nhiều lộ phí cho lắm, đứng ở trạm dịch hai ngày, ta thật sự không biết kế tiếp phải đi đâu.

Sáng sớm ngày thứ ba, ta đang ăn sáng ở dưới lầu, nghe thấy một đoàn người và ngựa bên ngoài trạm.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, là đội quân của Đại Nghiệp, một đám đông lớn đang áp tải lương thảo.

Mà người dẫn đầu lại là Thẩm Thời Kình.

Xem tư thế này của bọn họ, hẳn là đi đến Giang Nam cứu trợ thiên tai.

Ta dùng sức véo mạnh một cái ở đùi, buộc mình phải rơi nước mắt, sau đó đá đổ ghế.

Hắn nghe thấy có động tĩnh, liền đi về phía ta.

Ta trốn dưới gầm bàn, nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước.

Hắn sửng sốt: “Lý nhị tiểu thư?”

Ta rụt người vào trong: “Ngươi, ngươi đến bắt ta sao...”

Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng kéo ta ra ngoài.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Ta không trả lời hắn, chỉ lặp đi lặp lại có phải hắn đến bắt ta hay không.

“Không phải đến bắt ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

Nghe vậy ta thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy ống tay áo hắn, khóc điềm đạm đáng thương: “Ta, phụ thân ta muốn đưa ta đến nguyên quán Giang Nam nhưng mã phu bỏ chạy rồi, ta không biết phải làm gì.”

“Tùy tùng của ngươi đâu?”

Ta lắc đầu.

Nghĩ thầm có tùy tùng cái rắm, mấy người nhà ta chỉ mong sao ta mất tích, tốt nhất là đừng bao giờ trở lại kinh thành phá huỷ Lý gia nữa.

“Tứ điện hạ, ngươi muốn đi đến Giang Nam cứu trợ thiên tai sao? Ngươi có thể đưa ta đi cùng được không... Ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Dáng vẻ ta nhìn còn thấy thương này ta đã học Lý Đàm Hoa mười phần mười, không có nam nhân nào thấy dáng vẻ này mà không đau lòng.

Thẩm Thời Kình đồng ý đưa ta đi cùng.

Cứu trợ thiên tai vốn là việc của thái tử, nhưng bây giờ thái tử đã xảy ra chuyện.

Những hoàng tử khác đều không muốn làm những chuyện phí sức không được lòng, một đám đều trốn đi sau khi thái tử gặp chuyện không may, mà Thẩm Thời Kình lại xung phong nhận việc áp tải lương thảo này.

Bên ngoài đều nói Thẩm Thời Kình không có dã tâm, ta lại thấy hắn có dã tâm rất lớn.

Sáng nay bọn họ vốn định dùng bữa sáng ở trạm dịch, hết lần này tới lần khác để cho con mèo mù như ta vớ phải chuột c.hết.

Lúc cùng hắn dùng điểm tâm, ta âm thầm đ.ánh giá hắn, nhưng không biết rằng ở nơi ta không nhìn thấy, hắn cũng đang đồng dạng đ.ánh giá ta.

6

Dọc theo đường đi coi như thuận lợi, nhưng khi tiến vào khu vực Giang Nam, vẫn gặp phải xe cướp lương thực không sợ c.hết.

Những người đó ăn mặc như nạn dân, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, mục tiêu cũng không phải vì lương thực.

Thử hỏi người nào đói đến hai mắt choáng váng còn có thể chiến đấu với quan binh được huấn luyện tốt, thử hỏi nạn dân nào thấy quan phủ đưa lương thực sau đó phản ứng đầu tiên không phải là cảm kích mà là cướp bóc.

Thẩm Thời Kình bảo vệ ta ở phía sau, không biết từ lúc nào, tay ta và tay hắn đều đã nắm lấy nhau.

Mà hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, ta nhẹ nhàng rút tay ra, hắn xoay người nhìn ta.

Trong nháy mắt, một tên nam tử giơ đao lên c.hém về phía hắn.

Ta cắn răng một cái, xoay người nhào về phía sau hắn.

Chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, tên kia đã ngã trên mặt đất.

Ta ngẩng đầu nhìn, Thẩm Thời Kình đen mặt, những giọt m.áu đỏ tươi dính lên gò má hắn.

Đám nạn dân kia đã bị bắt.

Thẩm Thời Kình lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Ta vội vàng buông thắt lưng hắn ra, không biết làm sao đành túm lấy vạt váy, run rẩy rơi nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp trời thấy còn thương.

Ai không biết còn tưởng rằng ta đã phạm sai lầm gì đó, chỉ có ta biết mình tự véo thịt đùi đau đớn đến mức nào.

Không muốn sống?

Ta chính là muốn sống mới phải kề cạnh bên hắn.

Mặc dù hắn là hoàng tử không được sủng ái, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Ở lại làm nô tì bên cạnh hắn, còn tốt hơn ở lại Lý gia mặc người c.hém g.iết.

Ti tiện cũng tốt, không biết liêm sỉ cũng được, bọn họ không muốn để cho ta sống, ta lại muốn lội ra một con đường sống từ trong bùn lầy.

“Ta thấy hắn cầm đao, ta sợ... Lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy.”

Sắt cứng rồi cũng hoá mềm, hắn thả lỏng giọng điệu, thấp giọng nói: “Được rồi đừng khóc nữa, ta không có hung dữ với ngươi, sau này nếu lại có loại chuyện này, ngươi trước tiên bận tâm đ ến an nguy của bản thân đi.”

Ta lau nước mắt gật đầu.

C.hết tiệt, đùi đau quá.

Lúc này binh lính đến báo, nói những sơn tặc này đều là nạn dân không có đủ lương thực.

Nhưng mặc kệ bọn chúng có thân phận gì, dám cướp lương thực của quan phủ, đều là tội c.hết.

Ta nhìn thoáng qua tên nam tử bị Thẩm Thời Kình đ.âm vào đùi, trên tay trái của hắn có vết chai rõ ràng, phụ thân ta cũng có, đây là dấu vết quanh năm cưỡi ngựa cầm dây cương mới lưu lại.

Hơn nữa, tư thế cầm đao của hắn cũng không phải là tư thế mà người bình thường sẽ biết.

Nói vậy, mục tiêu của những người này là đến lấy mạng Thẩm Thời Kình, hoặc là ngăn cản để hắn không hoàn thành được nhiệm vụ lần này.

Xem ra, hắn không đơn giản như bên ngoài nói.

Ta càng thêm kiên định chính mình đã ở bên đúng người.

Thẩm Thời Kình thấy ta xuất thần, nói: “Phát hiện ra cái gì sao?”

Ta lắc đầu, điềm đạm đáng thương lấy khăn ra đưa cho hắn.

Khuôn mặt hắn khó hiểu.

Ta nuốt nước bọt, thăm dò nhẹ nhàng lau vết m.áu còn sót lại trên gò má hắn trong lúc đ.ánh nhau vừa rồi.

Từ trong dư quang khoé mắt, ta nhìn thấy tai của hắn, dần dần chuyển sang màu đỏ.

Ta thu hồi khăn tay, thấp giọng nói: “Có phải là tai họa mà thân thể xui xẻo của ta mang tới hay không, điện hạ, ta vẫn nên tự đi một mình thôi.”

Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, nói: “Vận mệnh là do chính ngươi nắm trong tay, ngươi cần gì phải tự oán. Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, sao không khắc c.hết tất cả mọi người rồi tự mình lên làm hoàng đế?”

Ta giật mình trước câu nói này, vội vàng che miệng hắn lại.

Cái gì mà làm hay không làm hoàng đế, hắn nói mấy lời này cũng không sợ bị người có tâm nghe thấy, rơi đầu thì sao.

Hắn khẽ nhíu mày.

Ta cũng phát hiện ra sự thất thố của mình, buông hắn ra.

“Điện hạ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy.”



Hắn nhướng mày: “Ngươi sẽ tố giác ta sao?”

Ta lắc đầu: “Sẽ không.”

Hắn cười khẽ một tiếng không nói gì nữa, ra lệnh cho binh lính dọn dẹp hiện trường, đoàn người lại chậm rãi tiến vào khu vực thiên tai.

7

Lũ lụt ở Giang Nam nghiêm trọng hơn ta nghĩ, khắp nơi đều là những nạn dân không có nơi cư trú.

Rút kinh nghiệm từ vết xe đổ, Thẩm Thời Kình để cho binh lính mở đường trước, bắt được không ít nạn dân bị ép thành “sơn tặc”.

Ta không dám nghĩ, nếu mã phu không bỏ chạy, ta không gặp được Thẩm Thời Kình thì sẽ có kết cục như thế nào.

Hạt giống hận ý chôn xuống trong lòng ta, hiện giờ từng chút sinh sôi nảy nở, phá đất mà ra.

Lúc đến Tiền Đường, Thẩm Thời Kình cũng không mở miệng bảo ta ở lại.

Nhà cũ của Lý gia cũng bị ngập nước, ta hiện tại nhất định là không về được.

Huống gì ta cũng không muốn trở về, tuy nói cách kinh thành “mười vạn tám ngàn dặm”, nhưng ta cũng sợ đêm dài lắm mộng.

Lúc đến quan phủ địa phương, ta quỳ gối trước mặt Thẩm Thời Kình.

“Tứ điện hạ, bây giờ tiểu nữ không nơi nương tựa, xin điện hạ thu lưu ta mấy ngày, cho dù là nô tì cũng được, chỉ cầu điện hạ cho ta một chỗ an toàn.”

Hắn từ trên cao nhìn xuống quan sát ta một hồi, cười ra tiếng.

“Đứng lên đi, ta cũng không nói là đuổi ngươi đi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Vừa đứng dậy liền nghe thấy hắn nói: “Làm nô tì? Ngươi có thể làm được gì?”

Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi muốn ta bưng trà rót nước cũng được, chặt củi nhóm lửa ta cũng có thể học, nhưng loại chuyện uy h.iếp g.iết người phóng hỏa mà phạm pháp thì ta không làm được.

Ta vừa muốn mở miệng, hắn đã tiêu sái xoay người rời đi, nói: “Trần Tứ, đi an bài cho Lý tiểu thư một sương phòng thượng hạng.”

Éc, đãi ngộ cho nô tài bên cạnh tứ hoàng tử cao đến như vậy sao?

Ở Tiền Đường mấy ngày, Lý gia không nhận được tin tức ta trở về nguyên quán, cũng không thấy phái người đến tìm ta.

Phần lớn thời gian ban ngày của Thẩm Thời Kình về cơ bản không thấy bóng người, chỉ có buổi tối mới thấy hắn trở về trong y phục ướt đẫm.

Bây giờ mỹ danh của hắn đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, mọi người đều nói tứ hoàng tử đích thân cứu trợ thiên tai, cứu người thoát nạn.

Hôm nay ta chờ hắn đến nửa đêm, canh gà trong bếp từ từ đun cạn lại thêm nước.

Ta đã nếm thử nó, không còn mùi vị thịt gà nữa.

“Ngươi đang ăn vụng cái gì đó?”

Phía sau bất thình lình truyền đến một giọng nói, ta bị hoảng sợ giật nảy mình.

Thẩm Thời Kình ném ô, vặt nước trên ống tay áo đi tới.

Ta nhấc nắp canh gà: “Hầm canh, nếm thử nó thay ngươi.”

Hắn cầm lấy thìa của ta, không hề để ý uống một ngụm...

“Hương vị canh gà cũng được, ngoại trừ không có vị thịt gà.”

Khen lại giống như không khen.

“... Điện hạ, ngài đi thay y phục trước đi, ta sẽ múc cho ngài bưng vào phòng.”

“Không cần, bận rộn cả một ngày, nước cũng không uống một giọt, sắp c.hết đói rồi.”

Hắn cầm vò đổ canh vào trong chén, trực tiếp uống cạn trong chén, hào phóng vô cùng.

Mấy ngày nay ở chung, ngược lại làm cho ta đối với hắn có cái nhìn khác, cái gì mà hoàng tử quý giá, căn bản không tồn tại.

Nếu Lý Đàm Hoa thấy dáng vẻ bất cần này của hắn, không biết hình tượng thần tiên ca ca trong lòng nàng ta có thể vỡ tan hay không.

Ta dập lửa, ngẩng đầu lên thấy hắn đang cố nén cười.

“Sao vậy?”

Hắn chỉ chỉ vào mặt.

Ta lại lấy tay sờ vào má, đen sì!

Ta vừa định móc khăn tay ra, nhớ lại cái khăn kia lần trước lau m.áu cho Thẩm Thời Kình, ta đã sớm ném đi rồi.

Câu được hắn cũng tốn khăn tay.

Lần trước ta cũng ném một cái ở cổng chùa.

Ta đột nhiên nghĩ về chiếc khăn tay, hai mắt nhìn hắn.

Lần trước hắn đã nhặt khăn tay của ta.

Ta giả vờ ngại ngùng hỏi hắn: “Điện hạ, hôm đó ta để lại khăn tay trước cổng chùa ngài đã ném đi rồi sao?”

Hắn nhướng mày: “Khăn tay gì?”

Ta sửng sốt, hắn đang giả ngu giả ngốc với ta, ngày đó ta quay đầu lại nhìn thấy hắn nhặt khăn tay của ta, muốn gọi ta.

Thấy ta sốt ruột, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Ồ, nhớ ra rồi, đã ném đi từ lâu rồi.”

Được lắm, thật đúng là dầu muối không ăn, không đúng, là không gần nữ sắc.

Ta cong mắt cười cười: “Ném đi thì tốt, cái khăn nhỏ kia thêu tên ta, nếu để cho người khác nhìn thấy tứ điện hạ cầm, vậy mới khiến người ta nói không rõ.”

“Ngươi nghĩ như vậy sao?”

“Ừm, chẳng lẽ điện hạ không nghĩ như vậy sao?”

Hắn ra vẻ trầm tư, gật đầu.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào dáng vẻ yêu kiều nũng nịu của Lý Đàm Hoa không có tác dụng gì với Thẩm Thời Kình?

Ai da, đùi này thật không dễ ôm.

Có điều muốn được người ưu ái thì phải hạ đủ công phu, ít nhất công phu ngoài mặt phải làm cho đủ.

Đêm đầu tiên hắn nói cả một ngày ngay cả nước cũng không uống một miếng, ngày hôm sau ta tự mình mang thức ăn đi tìm hắn.

Ngày tháng trôi qua, hắn phỏng chừng cảm thấy ta thật lòng thật dạ hầu hạ hắn, khăng khăng một mực đi theo hắn, vậy mà còn phát tiền công cho ta.

Ta áng chừng cái hà bao nặng trịch, trong lòng cảm thấy một hồi mừng rỡ.

Ta thề, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ lấy được nhiều tiền đến như vậy.

Cuộc sống như vậy rất tốt, không cần phải cẩn thận từng li từng tí, cũng sẽ không bị người khác xem là lạc loài.

Đáng tiếc cảnh đẹp không kéo dài, tháng thứ hai kinh thành truyền đến tin dữ.

Thái tử hoăng.

Thẩm Thời Kình được triệu hồi về kinh thành, đương nhiên, người không nơi nương tựa như ta chỉ có thể đi theo hắn.

Chỉ là lần này ta không phải lấy thân phận nhị tiểu thư Lý gia, mà là tì nữ của Thẩm Thời Kình.

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.