Sau khi cuộc ồn ào kết thúc, Mục Vân Kiêu đã trở về lều, lúc này Phương Nghi vẫn đang ngủ nên hắn lại đi tìm Vệ Hàn.
"Nói đi, chuyện này là sao? Có phải là do ngươi làm không?" Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vệ Hàn, tuy biết trước được kết quả nhưng hắn cần một lời giải thích.
Vệ Hàn cung kính quỳ một chân trên đất, đầu cúi gằm: "Đúng vậy. Là Chu Khanh Ưu đã hãn hại Phương Nghi, thuộc hạ chỉ là một giúp muội ấy trả đũa."
"Nghe nói là Phương Nghi trúng xuân dược?" Hắn nhướng mày.
"Vương gia yên tâm, muội ấy đã không sao rồi. Trong lúc nguy cấp thuộc hạ đành chém một nhát vào tay muội ấy, nhưng vết thương sẽ mau khỏi thôi. Người yên tâm." Vệ Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lần này thuộc hạ đã lỗ mãng, xin vương gia trách phạt."
Trách phạt sao? Sao lại trách phạt?
Chu Khanh Ưu bị như vậy là đáng đời, hơn nữa bây giờ bàng ta mất hết mặt mũi, ai ai cũng biết nàng ta là một nữ nhân mất nết, như vậy thì sẽ không xứng với Mục Vân Kiêu nữa, hoàng thượng cũng sẽ không ép hắn thành thân nữa. Cũng tức là một mối lo lắng đã được gỡ bỏ. Mà lần này Vệ Hàn chính là người có công lao trong việc lần này, nên thưởng.
Chỉ là, Vệ Hàn chưa bao giờ làm việc mà không có sự căn dặn của Mục Vân Kiêu, trước giờ hắn ta vẫn luôn làm việc theo lệnh, không quan tâm đến những thứ khác. Vậy mà lần này hắn ta lại tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935736/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.