Mục Vân Kiêu trở về vương phủ với tâm trạng vô cùng bất ổn. Hắn không rõ, yêu một người thì có gì là sai? Thân phận thấp hèn thì có là gì? Tại sao hắn bắt buộc phải thành thân với một nữ nhân môn đăng hộ đối mà hắn không quen biết, thậm chí là chưa từng gặp mặt cũng nên.
Trong lòng hắn vốn đã quyết định, đời này kiếp này chỉ muốn một mình Phương Nghi, hắn sẽ chờ, chờ cho đến khi nàng tỉnh dậy. Cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ cương quyết, không lung lay.
Dù sao thì... hắn cũng chẳng phải là một người dễ động lòng, một khi đã động lòng, chỉ có nhất kiến chung tình không có thay lòng đổi dạ.
Mục Vân Kiêu bước đi một mạch, hắn muốn trở về phòng, hắn muốn lập tức nhìn thấy Phương Nghi, chỉ khi nhìn thấy nàng thì cơn nóng giận của hắn mới có thể vơi bớt.
Nhưng khi đi ngang qua vườn hoa, hắn cảm nhận có một hình bóng quen thuộc khiến hắn dừng chân lại.
Có một tiểu cô nương đang đứng trong vườn hoa, tự do tự tại ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ và ngước nhìn bầu trời trong xanh. Tiểu cô nương cảm thấy thoả mãn, bất giác mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, ấm áp tựa như nắng mai. Nàng không khác nào là tiên nữ ở chốn thiên đình. Nhẹ nhàng, kiều diễm, thu hút nhưng lại thuần khiết và đơn giản khiến người ta cảm thấy thoải mái, xao xuyến.
Mục Vân Kiêu quay đầu sang nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay và cười tươi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935719/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.