Vài ngày sau, Mục Vân Kiêu phải đi xa một chuyến, nghe nói là ở tỉnh Cẩn Xuyên xảy ra ôn dịch nên hoàng thượng đã lệnh cho hắn đến đó toàn quyền xử lí, yên ổn lòng dân.
Nhưng vì lần đi này khá nguy hiểm, lại là dịch bệnh nên hắn không thể dẫn theo Phương Nghi theo được, dù sao nàng cũng mới vừa khỏi bệnh, mà cho dù nàng có khoẻ mạnh hắn cũng sẽ không dẫn nàng theo. Tóm lại, là vì hắn lo cho nàng.
Trước khi đi hắn còn dặn dò nàng ngoan ngoãn ở lại vương phủ, không được ra ngoài đi lung tung, phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi cho tốt, nếu hắn trở về mà nhìn thấy nàng gầy đi thì nhất định sẽ trừng phạt nàng.
Phương Nghi vốn không muốn rời xa hắn, hắn lo cho nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ lo cho hắn. Ôn dịch rất đáng sợ, lỡ đâu không may hắn bị lây nhiễm thì phải làm sao?
Nhưng nàng không thể ngăn cản hắn đi làm nhiệm vụ, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu và nói lời chào tạm biệt.
Chỉ là không biết bao giờ mới được gặp lại, một tháng hay hai tháng? Phương Nghi nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Sau khi hắn khởi hành, nàng đã đến vườn hoa, ngồi ở một góc mà buồn bã, bây giờ cảnh có đẹp đến mấy, hoa có thơm ngát nàng cũng không mảy may để ý. Tất cả cảnh vật trước mắt đều trở nên vô cùng nhạt nhẽo.
Cả vương phủ rộng lớn này khiến cho nàng phút chốc cảm thấy lạc lõng, vì người quan trọng, người mà nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935712/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.