Từ khi bước ra khỏi phủ, Phương Nghi đã như một người mất hồn, nàng bước từng bước chậm chập, y phục rách rưới và dơ bẩn như một kẻ ăn xin.
Có lẽ số phận của nàng mãi mãi cũng không thể dừng lại, mãi mãi cũng không có được một kết thúc có hậu như nàng muốn.
Nàng nghĩ hắn thật lòng đối đãi với nàng, tuy không thể cho nàng một danh phận nhưng ít ra... hắn yêu nàng và nàng cũng yêu hắn.
Nhưng đến cuối cùng thì giấc mơ nào cũng nên đi đến hồi kết, cũng phải thức dậy để đối mặt với hiện thực.
Nhưng tại sao thế giới này lại không phải màu hồng? Tại sao sự thật tàn ác và biết cách dày vò người ta đến thế.
Nàng chỉ muốn có nơi để về, có một nơi để nương tựa và dựa dẫm, nàng sai rồi sao?
Bước đi trên con phố đông đúc, nàng có cảm giác như bản thân là một kẻ vô hình, bị thế gian bỏ lại.
Nàng lướt qua đám đông, đi qua hàng tá quầy bán hàng, cứ tưởng chỉ còn lại đau thương nhưng ai ngờ đâu kí ức đẹp đẽ lại ùa về.
Con phố này là con phố mà nàng mà hắn từng đi qua, thân mật cười đùa, nhưng đáng tiếc, cảnh còn mà người đã đổi thay. Sau này người khác chỉ còn nhớ đến vị công chúa Lan quốc, là vương phi của hắn, tạo nên một giai thoại thật đẹp, còn nàng sẽ bị rơi vào quên lãng.
Nàng bước chân nặng nhọc, muốn tìm một nơi để dừng chân, nhưng đột nhiên...
"Bốp!"
Một âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2935687/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.