Nam nhân áo đen nhìn xác chết trước mặt, y đột nhiên rất muốn cười. Người trước mắt là ngây thơ hay ngu ngốc?
Giao đứa trẻ cho y, còn tin rằng y có thể cho nó một cuộc sống an yên?
Quá khứ của Nguyễn Vu Quân là một mảnh tối đen.
Với hắn, cuộc đời giống như con đường mờ ảo, hắn cứ mãi bước đi trong vô định.
Hắn không phải là công tử phong lưu kiêu ngạo, có nụ cười ấm áp như ánh ban mai.
Hắn vốn dĩ là một con sói cô độc.
Khi hắn sáu tuổi, hắn được chủ từ gọi vào phòng nói cho hắn nghe về thân thế của hắn.
Hắn là con của Quý phi đương triều, ngọc bội mà hắn luôn mang bên mình là ngọc bội của nàng.
Ngọc bội này vốn dĩ có đôi.
Hắn đang sở hữu ngọc bội khắc tên nàng, còn ngọc bội khắc họ của nàng vẫn đang trong tay nàng.
Vậy có nghĩa hắn là hoàng tử thất lạc của hoàng cung?
Hắn hỏi chủ từ, cuối cùng chỉ đổi lại ánh mắt sâu thẳm của người kia.
"Ngươi là con của Quý phi đương triều với sát thủ của Sát Nguyệt Lâu chúng ta."
Hắn giật mình hiểu ra, lại cảm thấy bi ai.
Thì ra thân phận của hắn nhơ nhớp như vậy.
Tức cười biết bao.
"Ngươi là con của Quý phi đương triều, ngươi có thể trở thành hoàng đế."
"Ta muốn ngươi sau này sẽ ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia."
"Sát Nguyệt Lâu không nuôi những kẻ vô dụng. Hoặc ngươi thề rằng sẽ trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-trang-duoi-nuoc/2651661/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.