Tiêu Xanh: Thật tình xin lỗi mọi người vì đến nay mới up chap kết. Thật ra chap kết rất rất khó viết, khó hơn cả bài văn nghị luận nữa ( vì mình sợ nhất văn nghị luận) nên mình thật sự không dám up bừa 1 chap không ra hồn gì nên trì hoãn đến tận hôm nay. Khi viết đi viết lại mấy lần chap này thì mình quyết định up bản thảo mình cảm thấy hợp tình hợp lý nhất ( mình soạn nhiều bản thảo mà không vừa ý.) Thời gian up chap trước đến nay là được 20 ngày rồi, đủ để mình viết tận 5 cái kết. Nhưng văn chương của mình lại hạn chế nhiều lắm, không dám up sợ mọi người không hài lòng với cái kết. Mình cũng là 1 độc giả nên rất hiểu tâm lý chờ đợi khó chịu nhường nào, kết truyện mà không hay cũng sẽ để lại khuất mắt lớn... Mình không cầu các bạn thông cảm vì năng lực mình còn rất yếu chỉ mong các bạn hài lòng với kết cục này. Yêu lắm các bạn độc giả cute phô mai que.
############
Khoảnh khắc hai chiếc giường bệnh được đẩy ra cùng nhau, từ khóe mắt đang nhắm nghiền của Gia Di lăn ra một hàng nước mắt. Dòng nước mắt mang nặng một chấp niệm sâu sắc mà cả đời của một người phụ nữ phải có.
Tuấn Thần mê man không tỉnh táo, anh đã tạm thời mất khả năng đi lại, súc giác cũng bị tê liệt*. Đến khi tỉnh lại thì...
(* Từ giờ Tuấn Thần sẽ như khúc gỗ không biết đau, cũng không cảm nhận được nóng lạnh hay sự đụng chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-bong-dem/3062814/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.