Gia Di bàng hoàng nhìn khoảng trống phía sau. Vừa nãy số người đi vào đây gần hai mươi bây giờ tính ba người Tuấn Thần, cô và Lộ Thiên thì vừa vặn mười người. Số còn lại cùng Tử Khê biến mất không dấu tích. Không thể có việc một đám người sống sờ sờ ra đó lại biến mất vô thanh vô tức như thế. Vừa ban nãy rõ ràng tiếng nói của Tử Khê như sát bên cạnh mà...
"Tiếp tục đi, chết sớm - quá vô dụng!" Tuấn Thần lạnh lùng nói, lại tiếp tục bước đi trên hành lang dài.
Câu nói của anh chấn chỉnh tâm trạng của mọi người lại. Tuy như một gáo nước lạnh tạc vào mặt, không chỉ lạnh bình thường mà là lạnh thấu xương thấu tủy nhưng liều mạnh này làm tất cả tỉnh ra.
Lời nói nghe có vẻ vô tình này của Tuấn Thần lại chính là lời trấn an hữu hiệu nhất. Không phải anh vô tình mặc sống chết của thuộc hạ mà trong trường hợp này anh tin chắc nhóm Tử Khê dư sức ứng phó, tính mạng của bọn họ không gặp nguy hiểm. Nếu như tình huống này mà cũng không vượt qua được thì không biết thuộc hạ Tiêu Gia chết biết bao lần rồi...
" Thần, anh từng nói ở đây chính là bộ não của Laudrup là có ý gì?" Gia Di cẩn trọng quan sát, nói ra thắc mắc của mình. Thật như lời Tuấn Thần nói thì lão Laudrup kia chẳng phải đang tự dùng đá đập vào chân hay sao? Với tính cách của Tuấn Thần thì việc thu nhận người tài là điều hiển nhiên. Chuyến đi này Tiêu Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-bong-dem/3062752/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.