"Giai Kỳ, Châu Châu là có lòng tốt muốn hỏi thăm em, sao em lại có thể ăn nói như vậy chứ? Em làm Châu Châu bị tổn thương đấy có biết không?"
"Ha. Tổn thương? Cô ta tổn thương thì anh lo, vậy còn tôi tổn thương thì anh đứng đó nhìn. Chu Duy, chẳng lẽ anh nói ra câu này mà không biết ngượng miệng à?"
Hứa Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, khóe môi của cô cong lên một nụ cười chua xót, ánh mắt lạnh nhạt lộ ra một tia đau khổ ở trong đó. Đôi mắt ấy đã hoàn toàn nhuốm một màu u buồn, không còn là sự vui vẻ và đầy yêu thương như trước đây nữa rồi.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây chính là chồng của cô đó!
Chồng cô hiện giờ lại đang bênh vực cho tình cũ của mình. Liệu Chu Duy có từng nghĩ đến cảm nhận của cô hay không?
Chu Duy cứng họng, nhất thời không nói được gì. Đôi mắt phức tạp của anh liếc nhìn về phía vợ của mình, tiện tay kéo Tưởng Châu Châu ra phía sau của mình.
"Nhưng em cũng không thể nói với Châu Châu như vậy chứ! Dù sao Châu Châu cũng có lòng tốt đến thăm em, sao em lại không biết phân biệt phải trái đúng sai như vậy chứ? Không những thế lại còn nói những lời gây tổn thương cho cô ấy như vậy nữa."
"Sao? Chu Duy, tôi nói như vậy với cô ta anh đau lòng à? Anh yêu cô ta như thế, sao không ly hôn với tôi rồi cưới người phụ nữ này luôn đi. Hai người còn đứng đây nói đạo lý với tôi làm gì? Tôi chính là không muốn nhìn thấy hai người đấy!"
Hứa Giai Kỳ ngồi dậy, cô vịn tay vào thành giường, từng bước cẩn thận bước xuống phía dưới. Cô mím môi, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, tuy thái độ ở bên ngoài lạnh nhạt nhưng ẩn sâu trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cô là một trái tim đã vỡ nát từ lúc nào không hay biết rồi.
Gần như cô đã tuyệt vọng hoàn toàn, không còn muốn tin vào thứ tình yêu xa vời kia nữa!
Chu Duy nhíu mày, khuôn mặt của người đàn ông này hơi nhăn lại.
"Giai Kỳ, em có thể đừng vô lý như thế có được không? Em đừng cậy ở trong lòng anh. có em mà em muốn làm gì cũng được. Em nên an phận một chút, nếu không thì đừng trách anh không nể tình nghĩa vợ chồng."
Hứa Giai Kỳ đột nhiên phì cười nhìn người chồng đang nắm tay người yêu cũ của mình đây, trong lòng của cô, một cảm giác chua xót không ngừng lan rộng ra khắp mọi nơi trên người của cô.
"Chu Duy, giữa chúng ta còn tình nghĩa vợ chồng hay sao?"
Cô liếc mắt nhìn sắc mặt méo mó của Chu Duy không ngừng chất vấn.
"Không hề! Chu Duy à, anh nên nhớ, giữa tôi và anh không còn tình nghĩa vợ chồng nữa rồi. Từ lúc anh đưa tôi lên bàn mổ, hại ૮ɦếƭ đứa con ở trong bụng tôi, lấy đi của tôi một quả thận để cứu Tưởng Châu Châu của anh thì tình nghĩa giữa hai chúng ta đã không còn nữa rồi. Nói cách khác, bây giờ chúng ta chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi!"
Chu Duy cứng họng, anh đanh mặt nhìn Hứa Giai Kỳ, những lời chất vấn liên tục không ngừng vang lên ngay bên tai anh. Chu Duy hiểu, Hứa Giai Kỳ vẫn hận anh, vết thương kia ở trong lòng cô vẫn không thể lành lại được. Nhưng cũng không vì thế mà cô có quyền mắng Tưởng Châu Châu như thế.
"Giai Kỳ, em đừng có chuyện nọ dọ sang chuyện kia như thế. Chuyện năm xưa là anh có lỗi với em, anh nhất định sẽ bù đắp cho em tất cả. Nhưng em không thể ăn nói với Châu Châu như thế, hơn nữa hiện giờ cô ấy cũng đang mang thai đứa con của anh, em có cần phải nặng lời như thế không?"
"Tôi chính là thích nặng lời với cô ta như thế đấy. Tôi không vừa mắt với cô ta, nếu anh còn để cô ta ở đây thì đừng trách tôi ra tay đánh cô ta, đến lúc đó mẹ con cô ta bị gì thì cảm phiền anh đừng trách tôi."
Người phụ nữ này cô làm sao mà không oán hận cho được.
Tưởng Châu Châu không ngừng gây nên sóng gió cho cuộc đời cô. Đầu tiên là ςướק mất trái tim của chồng cô, rồi lần lượt phá hủy đi cuộc hôn nhân này của cô. Không những thế, sinh linh bé bỏng của cô cũng vì cô ta mà ૮ɦếƭ.
Bảo Hứa Giai Kỳ không hận cô ta làm sao được?
Không những thế, trên môi của cô ta lúc này còn đang cong lên không ngừng khiêu khích cô. Cánh tay của Hứa Giai Kỳ cuộn chặt lại thành nắm đấm, hận không thể xé xác người phụ nữ này ra ngay lập tức.
"Hứa Giai Kỳ, em đừng có vô lý như thế có được không? Hứa Giai Kỳ ngoan ngoãn nghe lời trước đây đâu mất rồi?"
Chu Duy gắt lên nhìn người vợ đang đứng ở trước mặt mình.
Hứa Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của cô mang đầy lạnh nhạt.
"Hứa Giai Kỳ trước đây đã bị anh Gi*t ૮ɦếƭ rồi. Bây giờ chỉ còn một Hứa Giai Kỳ như vậy thôi, nếu anh không thích cảm phiền anh làm ơn cút khỏi đây, nhân tiện mang theo cô tình nhân kia của anh đi giùm tôi."
Cánh tay của Hứa Giai Kỳ chỉ về phía cửa, tỏ ý muốn đuổi hai người này đi.
Tưởng Châu Châu làm bộ run sợ nép vào người của Chu Duy.
"Giai Kỳ, chị đừng nói anh Duy như thế có được không? Đây đều là lỗi của tôi , chị đừng có trách anh ấy nữa. Chị muốn làm gì thì cứ trút lên đầu tôi đi, đừng có trách anh Duy."
"Tất nhiên đây đều là lỗi của cô rồi, không phải là do cô thì do ai? Nếu cô muốn chuộc tội thì có giỏi thì bước lên đây, muốn để tôi trút giận phải không? Vậy thì lên đây để tôi trút giận đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]