Tiêu Thập Nhất Lang ngẩng đầu lên, lập tức thấy gương mặt của Liên Thành Bích.
Gương mặt của Liên Thành Bích không lộ vẻ diễu cợt, cũng không lộ vẻ thương hại, chỉ có một thứ cảm giác đồng tình và thông cảm thật ôn nhu mà vĩ đại.
Y dùng bàn tay kia dìu Tiêu Thập Nhất Lang dậy, nói :
- Đi, mình đi uống rượu.
Rượu, mùi vị ra sao?
Chỉ e rằng chính Tiêu Thập Nhất Lang cũng phân biệt không ra mùi vị ra sao, y uống nhanh quá mà cũng nhiều quá.
Liên Thành Bích đang nhìn y uống, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nói :
- Tửu lượng của ông hình như lại tiến thêm một tầng.
Tiêu Thập Nhất Lang nâng ly lên, uống cạn.
Liên Thành Bích hỏi :
- Mỗi ngày ông phải uống bao nhiêu?
Tiêu Thập Nhất Lang nói :
- Càng nhiều càng tốt.
Liên Thành Bích hỏi :
- Ba vò có đủ không?
Tiêu Thập Nhất Lang nói :
- Đại khái.
Liên Thành Bích nói :
- Lúc trước mình không thể gọi là bạn bè, nhưng bây giờ chuyện quá khứ cũng đã qua, bây giờ...
Y thở ra một hơi dài nói :
- Bây giờ đáng lý ra tôi phải bồi bạn với ông hai ngày, nhưng tôi không đi không được, tôi chỉ có thể để lại đây một trăm vò rượu cho ông, để ông hoan lạc một tháng, một tháng sau, tôi sẽ lại thăm ông.
Tiêu Thập Nhất Lang lập tức lại nâng ly lên, uống cạn, bỗng nhiên nước mắt của y rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-tieu-thap-nhat-lang/2192519/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.