Một chiếc thuyền nhẹ ban đêm đang lướt trên mặt hồ, chạy dọc theo Tô đề đi về hướng Bắc, xuyên qua cầu Tây Lĩnh, ngừng neo dưới chân núi Bảo Thạch.
Cả một đoạn đường không ngắn tý nào, thuyền đi cũng không chậm, nhưng Tiêu Thập Nhất Lang cũng còn truy theo được.
Trên bờ đã có một chiếc kiệu con chờ sẵn bao giờ.
Người mặc áo đen bỏ thuyền lên bờ, lên chiếc kiệu con, một đứa đồng tử cầm đèn đi sau kiệu, chủ thuyền chống sào, thuyền lại lướt ra xa.
Hai tên khiêng kiệu thắt đái bằng đoạn đen, đầu đội mũ rộng vành, ở trần, lộ một tấm thân lực lưỡng màu đồng bóng.
Đường núi tuy rất khó đi, nhưng bọn họ đi như trên đất bằng.
Chiếc kiệu không nhẹ tý nào, có điều trong tay bọn họ, hình như nhẹ như không có gì.
Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên phát giác ra, công phu hai bàn chân của hai tên kiệu phu, không dưới các tay giang hồ hào kiệt thành danh trong giang hồ.
Thiên Tông quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, lắm kẻ anh hùng.
Chiếc kiệu con đi dọc theo con đường núi lên đến đỉnh, ánh trăng đang chiếu vào tòa Bảo Thích tháp trên đỉnh núi.
Tiêu Thập Nhất Lang chưa ngủ, chưa ăn, lại chèo nãy giờ cả tiếng đồng hồ, đáng lý ra y rất mệt mỏi.
Dù là người làm bằng thiết, cũng có lúc phải chịu không nổi.
Tiêu Thập Nhất Lang không sao cả.
Trong máu của y hình như có một chất gì có lực lượng rất kỳ dị chống đỡ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-tieu-thap-nhat-lang/2192513/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.