Ánh mặt trời rực rỡ.
Phong Tứ Nương đi giữa ánh mặt trời, nước mắt hôm qua giờ đã khô ráo.
Nàng thề mình nhất định sẽ không khóc nữa.
Hiện giờ, bao nhiêu suy nghĩ lý luận của nàng đều bị bài bác, nhưng nàng đã thề sẽ nhất định tìm ra cho được “người đó”.
ít ra nàng cũng biết được, người đó có nuôi một con chó nhỏ.
Một con chó chạy ngang qua đường cái, đi dọc theo bóng mát dưới mái nhà, đi lười biếng về phía trước.
Phong Tứ Nương cũng đi theo nó một cách đãng trí.
Dĩ nhiên nàng biết con chó không phải là con chó mà người đó nuôi dưỡng, có điều, nàng không biết đang nên đi về hướng nào, mới tìm ra người đó, tìm ra Tiêu Thập Nhất Lang.
Kỳ quái nhất là, ánh mặt trời càng chói chang, đi dưới bóng mát ngược lại càng cảm thấy mệt nhoài.
Cơn say của Phong Tứ Nương đã qua, sau một ngày như vậy, bây giờ nàng đã cảm thấy mệt nhoài.
Nàng muốn ngủ, nhưng sợ ngủ không được, nằm soải ra trên giường mắt nhìn trừng trừng trên trần nhà, cái mùi vị muốn ngủ mà ngủ không được, nàng đã thưởng thức qua không biết bao nhiêu lần.
Cô độc, tịch mịch, mất ngủ, chán chường.... đều là những thứ thống khổ khó chịu đựng nhất của con người trên thế gian này, có điều, đối với một người phiêu lãng mà nói, những thứ thống khổ đấy nhất định đều phải chịu đựng hết.
.... Phải chịu đựng tới bao lâu?
.... Lúc nào thì mới được bình yên?
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-tieu-thap-nhat-lang/2192489/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.