Tiêu Thập Nhất Lang! Cái tên như một cây chùy khổng lồ “bình” một cái, nện vào đầu Cao Cương. 
Cao Cương cũng cảm thấy lỗ tai ông ông cả lên, y nhìn người đứng trước mặt mình một cách kinh ngạc, từ mặt xuống tới thanh đao : 
- Ngươi là Tiêu Thập Nhất Lang? 
- Chính vậy. 
Gương mặt của Cao Cương bắt đầu chảy mồ hôi tong tong xuống, y bỗng nhiên quay người lại nói : 
- Y nói y thích ở lại đây. 
Gương mặt của Liễu Tô Châu cũng không còn chút máu, y gượng cười điểm đầu nói : 
- Ta nghe rồi. 
Cao Cương nói : 
- Y chính là Tiêu Thập Nhất Lang. 
Liễu Tô Châu nói : 
- Ta biết. 
Cái tên Tiêu Thập Nhất Lang, y đã từng nghe qua. 
Cao Cương nói : 
- Nếu Tiêu Thập Nhất Lang nói y thích ở đây, chẳng ai có thể bắt buộc y đi. 
Liễu Tô Châu nắm chặt hai nắm tay, gương mặt xanh lè nói : 
- Hắn không đi, ngươi đi. 
Cao Cương nói : 
- Được, tôi đi. 
Y nói đi là đi ngay, đi một mạch xuống lầu không quay đầu lại. 
Liễu Tô Châu cung cấp cho y tuy rất rộng rãi, nhưng cái đầu của y dù gì vẫn là quý hơn cả. 
Huống gì, bị Tiêu Thập Nhất Lang đuổi đi cũng chẳng phải là điều ê mặt. 
Liễu Tô Châu nhìn y xuống lầu, bỗng nhiên thở ra, gượng cười nói : 
- Ta quả thật không biết ông là Tiêu Thập Nhất Lang. 
Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói : 
- Bây giờ ông đã biết rồi. 
Liễu Tô Châu hỏi : 
- Ông thật tình thích cặp bông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-tieu-thap-nhat-lang/144532/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.