Hôm sau tỉnh lại, hai người chạm mặt nhau.
Trần Hạo Vĩ thô bạo vò mái tóc dài của Tống Tuệ Trí: “Không phải cậu tự nhận mình có chỉ số IQ 160 sao? Không phải cậu bảo cậu có cách sao? Không phải cậu tự tin có thể giải quyết hết mọi thứ sao? Tại sao tới giờ tôi vẫn còn ở trong cơ thể của cậu!”
Tống Tuệ Trí ngơ ngác ngồi trên giường, chỉ biết cúi đầu ngậm chặt miệng.
Chả hiểu tại sao hình ảnh này lúc lọt vào mắt Trần Hạo Vĩ lại có chút cảm giác đáng thương.
Hừ, coi như tại vì đó là gương mặt của anh thôi!
Qua hồi lâu, Tống Tuệ Trí ngẩng đầu, con ngươi đen láy tràn đầy sự quật cường: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách. Cho tôi thêm chút thời gian nữa đi. Thật sự xin lỗi cậu.”
Trần Hạo Vĩ hơi bối rối khi thấy cô xin lỗi, sau đó cậu mạnh miệng nói: “Bao lâu?”
“Tôi cũng không biết… Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ sinh hoạt thay đối phương.”
Tống Tuệ Trí hơi mông lung, sau một phút im lặng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt trở nên thông suốt.
“Chúng ta đặt ra ba quy tắc…”
“Thứ nhất, chăm sóc cơ thể của đối phương, thứ hai, thay thế đối phương sinh hoạt, thứ ba, lúc tôi nghĩ cách hoán đổi lại, cậu phải phụ giúp tôi.”
Nói xong, Tống Tuệ Trí vuốt nếp quần nhăn nheo, đứng dậy sải bước ra ngoài: “Lên lớp thôi.”
Trần Hạo Vĩ đứng đằng sau trợn mắt: “Này! Cậu nói hai câu thì đi à? Tống Tuệ Trí! Cậu đứng lại đó cho tôi! Anh đây còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-hoan-dia-cau/225830/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.