Mẹ đi rồi, Khương Diệp nhìn Khang Nam hất mặt. 
- Về đi còn ngồi đấy làm gì? 
- Cô đã trả ơn tôi đâu mà về? Dù sao cũng là ân nhân ít ra nên cảm ơn đầy đủ đi chứ? 
Khương Diệp tưởng anh ta vòi tiền nên mở ví lấy ra một triệu đặt trước mặt hắn. 
- Cầm tiền và biến, vậy được chưa? Tôi phải làm việc. 
Khang Nam thấy hai mắt mình tối sầm, mây đen như trùm lên cả người. Anh đứng dậy, mắt nhìn Khương Diệp không chớp rồi lại nhìn hai tờ tiền trên bàn. Cô ta mắt không tròng hay sao, nhìn anh thế này giống một kẻ cần hai tờ tiền kia thế sao? 
Thấy im hơi lặng tiếng, Khương Diệp ngẩng mặt lên nhìn hắn không còn nhăn nhở như lúc nãy, khuôn mặt biến hóa khó lường, ánh nhìn có phần đen thui... dù không có kinh nghiệm bên cạnh đàn ông nhưng mà cô biết hắn đang tức giận. Vì sao tức? Chê tiền ít? Cô cũng đâu có nhiều, cho bằng ấy là tốt lắm rồi. 
Hắn lại gần, Khương Diệp liền ở thế phòng bị, vừa định giơ chân lên thì bị hắn tóm sống. 
- Á... đau.. đau... bỏ ra đi. 
Hắn không bỏ vẫn giữ lấy, cô vung tay lên định xơi lấy bộ răng của hắn, cơ mà tay lại bị nắm chặt "Chết cha, gặp biến thái biết võ rồi?" Cô đành chớp mắt dịu giọng. 
- Đại ca à, có gì từ từ nói, đừng lại gần, tôi dị ứng với đàn ông lắm. 
Khang Nam nhìn cái mặt đang diễn trò của Khương Diệp mà muốn bật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869307/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.