Chương trước
Chương sau
Khang Nam tiến lại gần, Khương Diệp xua tay loạn xạ, hai tay che lên miệng, mắt nhắm tịt lại.

- Đồ bác sĩ háo sắc, không được lại gần đây. Tôi hét lên bây giờ?

- Dường như đây là lí do chị không yêu?

Khương Diệp mở mắt ra khi thấy hơi thở và giọng nói sát bên tai mình. Hắn đang nghiêng người dí sát vào mặt cô. Cô lấy tay hất mặt hắn ra, móng tay vô tình cào xước bên má hắn ngay lập tức đường kẻ ấy đỏ lên, rớm máu.

- Chị là hồ ly hả? Mặt tôi mà có sẹo là tôi bắt đền chị đấy.

- Ai bảo cậu dí sát vào tôi làm gì?

- Tôi chỉ muốn nhìn xem người chị có bị không?

Khương Diệp càng bấn loạn, hai tay kéo cổ áo sát lại nhau.

- Cậu đúng là loại biến thái, đồ dê cụ.

- Tôi chưa bảo chị cởi đồ kiểm tra là còn lịch sự chán đấy.

- Ai nghe lời cậu mà cởi chứ?

- Bệnh nhân đến khám có ai không nghe lời bác sĩ?

Cứng họng? Khương Diệp thấy lần đầu tiên mình năm lần bảy lượt thua lí sự của cậu ta. Càng nói thì càng rơi vào ngõ cụt, cô không thèm nhìn, cũng chẳng thèm nói nữa mà nằm xuống, trùm chăn kín đầu.

Thấy hành động bất mãn của cô, Khang Nam không khỏi vui vẻ, nhưng sự thật là anh không tin rằng chỉ hôn đàn ông mà cô lại nổi mẩn như kia liền lấy điện thoại gọi đi.

- Y tá Mai, cô lấy dụng cụ lấy máu lên phòng tổng thống số 3 lấy máu bệnh nhân để làm xét nghiệm cho tôi.

Khương Diệp nghe vậy thì thò mặt ra khỏi chăn.

- Có phải là lấy máu tôi không?

- Không chị thì ai? Muốn khỏi bệnh mà lấy chồng thì phải điều trị đi. Mới hôn mà vậy thì lên giường chắc khủng lắm nhỉ? Lên giường có bị không?

- Không biết

Khang Nam bật cười lớn, kéo chăn hẳn ra khỏi mặt Khương Diệp. Một kẻ kéo, một kẻ giữ chỉ có cái chăn là khổ.

- Bỏ ra

- Không bỏ

- Tôi đang khám bệnh cho chị đấy. Không biết nghĩa là chưa từng lên giường với đàn ông?

- Không liên quan đến cậu?

- Tôi sẵn sàng lấy thân mình cho chị làm thí nghiệm.

Khương Diệp không còn chịu nổi cái kiểu nói chuyện cà chớn, ngông cuồng của cậu ta nữa nên mở hẳn chăn ra, mặt mày lạnh tanh.

- Tôi giống người thích đùa giỡn lắm hả?

Khang Nam giật mình khi thấy bà chị nghiêm túc. Thật sự đây mới là khuôn mặt của một tổng tài, càng lúc anh lại càng thấy bà chị này giống diễn viên hơn. Lúc thì rõ trẻ con, đanh đá, lí sự cùn còn bây giờ... anh chỉ còn biết nhún thôi vậy.

- Tôi chỉ là đưa ra phương pháp giúp chị thôi.

- Thế bệnh nhân nào cậu cũng gạ người ta lên giường hả?

- Không có, chỉ mình chị thôi.

- Không ai tin lời dê cụ cả, đừng lảm nhảm nữa, ra khỏi phòng tôi đi.

Y tá Mai vào phòng, lễ phép.

- Chào phó chủ...

Khang Nam hắng giọng ngay lập tức cắt ngang lời nói của cô, cô gái mặt tái mét cúi gằm mặt.

- Dạ, bác sĩ Nam, tôi đến lấy máu cho bệnh nhân.

Anh đưa tay nhận lấy khay dụng cụ.

- Để tôi làm cho, cô đợi một lát rồi kiểm tra người cô gái này xem có các nốt sần giống tay và cổ không.

- Dạ

Khang Nam quay sang không nói gì nắm lấy tay Khương Diệp lôi ra khỏi chăn.

- Nắm cái tay lại.

Nhìn hắn nghiêm túc cô lại thấy không quen lắm, vừa nãy không có ai thì nói năng rõ bệnh hoạn, bây giờ có thêm người mới ra dáng một bác sĩ.

- Bệnh này là di truyền không có thuốc chữa đâu nên không cần kiểm tra.

- Tôi bảo làm gì thì chị cứ làm ấy đi, sao cứ phải cãi nhỉ? Tôi là bác sĩ hay chị là bác sĩ?

Ôi trời, câu muôn thuở của bác sĩ đây mà. Khương Diệp không nhịn được mà phá lên cười. Đúng là bệnh nghề nghiệp rồi.

- Nếu tôi là bác sĩ thì chẳng phiền đến cậu rồi.

Khang Nam khẽ nhíu mày, liếc ánh mắt qua khuôn mặt đang cười của ai kia liền im bặt. Cây kim ấn vào tay nhói một cái, Khương Diệp không dám nhìn mà quay mặt đi trong khi đang được lấy máu.

- Thả lỏng cái tay ra đi.

- Vừa nãy cậu bảo nắm còn gì?

- Đấy là lúc đầu, còn bây giờ thì thả ra. Chưa lấy máu xét nghiệm bao giờ à?

- Rồi

- Vậy mà để hướng dẫn như trẻ lên ba vậy.

Nữ y tá dù không muốn quan tâm nhưng đối thoại của họ vẫn lọt vào tai cô. Chưa bao giờ cô thấy phó chủ tịch của họ làm cái việc cỏn con này và chưa bao giờ được nghe anh nói nhiều như vậy trừ khi lên phát biểu. Len lén nhìn theo góc nghiêng, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên ngây ngốc. "Đẹp trai quá đi, ước gì anh ấy cũng lấy máu cho mình một lần"

Mải nhìn mà anh giơ mẫu đến trước mặt mà cô gái không hề hay biết.

Khương Diệp nhìn cô y tá không nhịn được cười. Đây là vẻ mặt của hội con gái mê trai đẹp, cái Nhi cũng như vậy suốt. Cứ thấy trai đẹp là hồn phách cứ bay lên tám tầng mây ấy.

- Cô đang ngủ gật đấy à?

Y tá Mai giật mình đánh rơi cả khay cầm, cuống quýt xin lỗi.

- Dạ xin lỗi bác sĩ, tôi...

- Kiểm tra cho cô ấy đi.

- Dạ.

Khương Diệp nhìn hắn chằm chằm, bác sĩ thôi có gì to tát đâu mà lên giọng hách dịch vậy chứ? Cậu ta đứng lên ra ngoài cũng không thèm nói lại với cô một câu nào. Lại thêm một bệnh sao chảnh nữa rồi. Mà không đúng, từ lúc cô vào đây, y bác sĩ bệnh viện này lễ phép với cậu ta lắm. Cậu ta chắc là bác sĩ giỏi lắm nên mới được sự kính nể của nhiều người như vậy rồi. Ngay cả bác sĩ điều trị cho cô già như vậy vẫn cứ vâng dạ cơ mà.

- Chị cởi áo ra em kiểm tra cho ạ.

Khương Diệp lật đật ngồi dậy cởi cúc áo. Trên nền nước da trắng như tuyết cứ điểm lấm chấm những đốm đỏ nổi lên.

- Chị bị dị ứng thuốc rồi.

- Không phải

Nữ y tá nhìn cô ngạc nhiên.

- Vậy vì sao ạ?

Chẳng lẽ cô lại nói gã bác sĩ háo sắc kia hôn mình nên mới bị.

- Chắc do mùi thuốc khử trùng của phòng bệnh thôi, tôi không quen bệnh viện lắm nên phản ứng vậy.

- Cơ địa chị thật mẫn cảm, nếu vậy chỉ một lát sẽ hết thôi. Chị nằm đi, em truyền dịch là hết.

- Thật ra không cần đâu, nửa tiếng sau sẽ hết thôi, không phải truyền gì cả. Cô cứ bảo bác sĩ lúc nãy đừng xuất hiện trước mặt tôi là sẽ không sao?

Mai nhìn Khương Diệp như người trên trời rơi xuống. Bệnh nhân này chắc chắn là có thù hận gì với phó chủ tịch rồi. Nhưng sao anh ấy đích thân lấy máu cho còn chỉ thị phải gọi là bác sĩ Nam từ lúc bà chị này xuất hiện. Chẳng lẽ là người bác sĩ thích? Nghĩ đến đây mặt mũi Mai biến đổi, không còn niềm nở vui vẻ nữa.

- Bác sĩ Nam dặn truyền cho chị nên tôi chỉ làm theo thôi ạ. Phiền chị nằm xuống đi.

- Cô đang giận dỗi gì tôi à?

Thấy cô ta thay đổi thái độ, nói năng cũng nhạt đi nhiều so với lúc nãy. Nhớ lại ánh mắt cô ta nhìn Khang Nam thì cô đã hiểu. Nằm xuống giường, cô lên tiếng hỏi.

- Cô thích bác sĩ Nam à?

- Bệnh viện này ai không thích anh ấy chứ? Chị và anh ấy có quan hệ gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.