Anh Quân nhìn Khương Diệp cười đùa, càng nhìn càng thấy xinh bảo sao vừa gặp hôm qua thì Khang Nam đã chết đứ đừ rồi. Anh nghe mọi người nói còn không cho gọi chức danh. Có lẽ đang muốn giấu cô gái này. 
Anh Quân vừa tháo băng vừa kiểm tra lại lớp bột đã khô hỏi thăm. 
- Cô quen Khang Nam lâu chưa? 
- Cậu ta là người gây tai nạn cho tôi. 
- À, hóa ra là vậy? Chắc tại vì cô xinh quá chứ bác sĩ Nam của chúng tôi tay lái lụa lắm mà. 
- Lụa mà phạm luật đấy, đi xe mà trèo lên vỉa hè để đi, chắc cậu ta cần học lại luật giao thông rồi. 
Anh Quân nhìn Khương Diệp lần nữa sau khi thăm khám xong. 
- Tôi sẽ nhắc cậu ấy đi học luật giúp cô nhé! 
- Không liên quan đến tôi. 
- Vậy sao? Vậy tôi có thể có cơ hội đúng không? 
Khương Diệp nhìn Anh Quân khó hiểu, cậu ta có đôi mắt một mí nên khi cười chẳng thấy tổ quốc đâu nhưng lại rất tươi còn duyên nữa. 
- Bác sĩ người Hàn Quốc à? 
- Không, tôi chính gốc Việt Nam đấy. Mắt một mí ở Việt Nam mình rất hiếm phải không? Nhưng tôi thích nó, dù mọi người thấy không đẹp nhưng tôi lại thấy đẹp. Đời mà, chỉ cần mình thấy ưng là được còn người ta nghĩ gì cũng không quá quan trọng phải không? 
- Vâng, tôi cũng thấy đẹp, nhờ nó mà khi anh cười rất tươi. 
Anh Quân rất có cảm tình với Khương Diệp, cách nói chuyện khá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869291/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.