Trạch Dương nhìn cô gái thất thần, nước mắt ngắn dài đi ra từ phòng Khang Nam thì có chút hiểu vấn đề nhưng lúc này, anh chẳng có tâm trạng mà quan tâm đến việc riêng của cậu ta nữa. 
Chẳng gõ cửa phòng, Trạch Dương đẩy cửa đi vào, thả người xuống ghế. 
- Cô ấy chưa ra khỏi phòng cấp cứu mà đã lên đây rồi. 
- Cậu nói trước cho tôi nghe đi, cô ấy làm sao? 
Khang Nam nhìn Trạch Dương khẽ thở dài. 
- Vùng đầu của cô ấy có máu tụ nhưng lại không thể mổ được. 
- Vậy thì sao? 
- Có thể cô ấy sẽ không nhìn thấy một thời gian. 
Trạch Dương đứng bật dậy nắm lấy cổ áo Khang Nam. 
- Không được, cậu phải làm gì đó đi, không được để cô ấy như vậy? 
- Bỏ áo tôi ra. 
Trạch Dương buông áo Khang Nam ra, mặt mày vô cùng khó coi. Khang Nam lên tiếng. 
- Chỉ một vài tháng khi vết máu tụ tan đi là cô ấy sẽ nhìn thấy. Hơn nữa... tôi nghĩ đây là cái giá mà cậu phải trả khi không nghĩ cho cô ấy còn gì? Nếu cậu không đuổi người ta đi thì có xảy ra chuyện này không? Đời có vay có trả nên hãy sống cho tử tế vào. 
Thấy Trạch Dương không nói gì, Khang Nam vỗ vai động viên. 
- Nếu yêu cô ấy thì đừng để vuột mất cơ hội nữa. Thật ra tôi cũng không dám chắc cô ấy sẽ vượt qua được chuyện này. Hãy dùng tấm chân tình của cậu mà đối đãi, chắc chắn sẽ được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869286/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.