Thấy cô động đậy anh liền rụt tay lại, xoay người nhắm mắt nhưng rồi lại thấy Khương Diệp nằm im thì nhỏm dậy. Lúc này anh mới để ý, cả không gian rộng lớn của nhà cô hoàn toàn im ắng. Lần trước đến, anh còn thấy người làm ra vào nhưng hôm nay lại không thấy bóng ai cả. 
Bước ra khỏi xe, anh định lên tiếng thì lại sợ chủ nhật có thể nhà cô ai cũng ngủ dậy muộn. Vậy nên anh vòng sang cửa bên, mở cửa đủ rộng cúi nửa người xuống, luồn tay qua chân và lưng nhấc Khương Diệp trên tay ung dung đi vào nhà. 
Cô Thu nhìn thấy thì chạy lại vô cùng tự nhiên thì thầm. 
- Phòng tiểu thư trên tầng 2, đi lên cầu thang rẽ phải ngay phòng đầu tiên. 
- Dạ, cảm ơn cô ạ. 
- Đi đi. 
Bà Lã ra ngoài thấy Khang Nam đang bế Khương Diệp thì lại lùi về phòng, he hé cửa nhìn theo. Đến khi họ vào phòng mới chạy ra, đi về phía phòng Khương Diệp hé cửa theo dõi. Khi nhìn thấy đầu Khang Nam có băng trắng thì không khỏi lo lắng nhưng lại không muốn cậu khó xử nên đành nhịn mà xuống dưới phòng khách đợi. 
Khang Nam vừa lò dò xuống thì bà Lã đứng dậy lo lắng. 
- Nói cho bác biết có phải cái Diệp nhà bác đánh cháu không? 
- Không ạ, cô ấy không làm gì cháu cả. 
- Vậy sao cháu lại bị thương chứ? 
Lúc này anh mới nhớ ra vết thương của mình thì cười trừ. 
- Dạ, là tai nạn thôi ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869265/chuong-25.html