Đúng như cô dự đoán, hắn bỗng dừng lại hành động, đứng cách xa giường, nhìn cô. 
- Cô yêu hắn ta rồi hả? 
- Đúng... tôi yêu anh ấy. 
- Cô nói dối, cô chỉ đang lừa tôi để được tha thôi. Cô thông minh lắm nhưng đáng tiếc tôi không tin cô. 
Khương Diệp lắc đầu, lúc này tự dưng lại khóc to hơn. 
- Tôi không lừa anh, tôi yêu anh ấy, vì tôi có bệnh lại hơn tuổi anh ấy nên tôi không muốn người ta chịu thiệt. Anh ấy hơn người thì phải lấy người xứng đáng với mình chứ? Tôi sợ sau này anh ấy sẽ chê tôi già mà đi cặp kè các cô gái trẻ trung xinh đẹp nên tôi mới không đồng ý. Anh tin đi, tôi nói thật... 
- Vậy sao? Sao cô không dũng cảm đối diện với anh ta mà nói. 
- Tôi không có dũng khí ấy, đứng cạnh anh ấy tôi run lắm... rồi lại nấc cụt nữa. 
- Vậy sao cô lại nói với tôi? 
- Dù sao anh cũng là người xa lạ thì dễ nói hơn. 
Người đàn ông ném lại điện thoại trên giường. 
- Gọi cho hắn ta đến cứu cô đi, mang theo tiền chuộc. Nếu hắn không đến thì đừng trách tôi vô tình. 
Khương Diệp mở điện thoại lên ấn dãy số gọi cho Khang Nam, cô không biết từ lúc nào mình lại nhớ chính xác dãy số là số điện thoại của Khang Nam. Dường như cô đã chú ý đến anh thật nhiều mà bản thân không nhận ra. 
Cô nhìn gã đàn ông đang nhìn mình thì ấn vào nút màu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869228/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.