Các lão còn lại cũng gật đầu như bổ củi.
- Đúng vậy, các em có đau mỏi người không?
Nhìn các lão, bốn chị em càng cười lớn, đúng là đồng tiền có sức công phá khủng khiếp. Bị cắt hết tiền mà hổ dữ, sói hay cáo cũng trở thành mèo con hết.
Khương Diệp nhìn Khang Nam lên tiếng.
- Tiền phòng ai thanh toán vậy ạ? Các anh vẫn còn tiền sao?
Trạch Dương nhìn vợ, lời nói có phần hờn dỗi, trách cứ.
- Anh vay Tống Vinh đấy, trên người không còn đồng nào cả.
Bốn cô gái phá lên cười, nhìn chồng vừa thấy thương vừa thấy yêu liền sà lại bá cổ họ.
- Vậy từ bây giờ có muốn đi gái nữa không?
- Tất nhiên là không rồi, vợ đẹp này có ngu đâu chứ?
- Vậy mà em thấy các ông anh cũng có lúc ngu đấy chứ?
- Bây giờ hết rồi, trả thẻ cho bọn anh đi.
- Em đã bảo các anh cứ đi đăng kí thông báo tài khoản sang số điện thoại của vợ là được trả.
Cảnh Nghi dựa vào ngực chồng thủ thỉ.
- Lát em trả nợ cho anh nên đừng buồn nữa, nếu khách sáo thì thôi anh tự trả nhé!
- Gan em ngày càng to đấy nhé!
Cảnh Nghi mỉm cười gật gật công nhận. Bây giờ gan to lắm rồi nên mới dám vuốt râu hùm đấy chứ, mà vuốt một lần rồi lại thích vuốt mãi thôi. Nhưng cô biết lúc nào cần phải dừng lại... như bây giờ đây, sau khi đã hành cho anh lên bờ xuống ruộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869200/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.