Cả nhà ngây người vì sốc, Khương Diệp cũng không hiểu vì sao vân tay của mình lại có trên chiếc xe ấy. Khang Nam lắc đầu không đồng tình. 
- Các anh có nhầm lẫn gì không? Vợ tôi đang bầu bí hơn nữa cô ấy chẳng có thù oán với ai để phải làm chuyện đó cả. 
- Nhầm lẫn hay không thì phải về sở cảnh sát mới biết được. Ai phạm tội cũng đều nói mình vô tội thôi. 
Ông Vỹ tức giận đập bàn rầm một cái quát lên rồi từ bàn ăn hằm hằm đi ra phòng khách. 
- Láo xược, các anh biết nhà chúng tôi là ai không mà dám nói như vậy hả? 
Họ nhìn ông rồi giật mình lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu. 
- Dạ... xin lỗi ngài thứ trưởng. 
- Con dâu tôi không bao giờ làm mấy trò ấy, chắc chắn có người muốn tính kế nó. Vậy nên nếu cần điều tra thì được, bây giờ tôi sẽ đưa nó đến sở cảnh sát. Nếu con dâu tôi bị oan thì cả sở cảnh sát sẽ phải xin lỗi nó. Dám đến nhà tôi mà hách dịch hả? 
- Dạ, chúng tôi chỉ thi hành lệnh thôi ạ, mong ngài bớt giận. 
- Cẩn thận cái miệng của các cậu đấy. Chưa điều tra rõ ràng mà đã muốn kết tội người khác. Về đi, tôi sẽ đưa con dâu tôi đến. 
- Chuyện này.... 
Hai viên cảnh sát lúng túng khó xử hiện rõ trên mặt. Khương Diệp bình thản đứng dậy đến chỗ họ. 
- Nào, tôi đi theo các anh. 
Dù người cần triệu tập đã đồng ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869188/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.