Nữ y tá phụ mổ giúp anh lau nước mắt, mồ hôi trên trán và xử lí trong chiếc kính mắt rồi đeo lên mắt cho anh. 
- Làm đi, không còn nhiều thời gian đâu. 
- Dạ. 
- Cháu tiến hành đặt ống dẫn lưu dịch não tủy đi. 
Khang Nam vẫn thấy tay mình run, cố căng mắt, hít thở đều để có thể làm chuẩn từng động tác. Giáo sư nhìn anh hài lòng. 
- Cậu đã biết kết quả sau phẫu thuật rồi chứ? 
- Vâng ạ 
- Mỗi người đều có số phận của mình không thể tránh nổi. Nếu con bé không phải vợ của cháu e rằng đã không còn sống đến được bệnh viện rồi. Vậy nên, cháu hãy tin là con bé vẫn còn nằm trong số những người may mắn đi. 
Khang Nam khẽ gật đầu, y tá phụ mổ liên tục lau mồ hôi hộ cả hai. 
Ông Vĩ nghe Khang Nam vào phòng mổ thì chạy ngay đến phòng cấp cứu, vừa định lên tiếng mắng thì Hải Phong ngăn lại. 
- Bác sĩ chính gọi cậu ấy chứ không phải cậu ấy tự vào đâu ạ. Bác yên tâm đi, Khang Nam sẽ làm được mà. 
- Nó đang suy sụp như vậy thì sao còn tỉnh táo mà làm? Bệnh viện này đâu có thiếu người hỗ trợ chứ? 
- Cậu ấy vào khá lâu rồi, chắc làm được nên mới không thấy ra. Ở đây có bọn cháu rồi nên bác cứ lo bác gái đi ạ. 
Ông Vĩ thở dài, Khương Diệp mà làm sao thì bà ấy sao mà chịu nổi. Mới đó mà cứ ngất lên ngất xuống rồi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869148/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.