Khang Nam ngồi bên bàn, tay mân mê cốc rượu trên tay. Quý Hải vào phòng lên tiếng. 
- Anh, chị vừa tỉnh lại rồi. 
- Mắt cô ấy thế nào? 
- Em thấy vẫn bị băng nên chưa rõ, mai mới đến lịch chị ấy tháo băng. Chị ấy tỉnh lại trước so với dự định của anh. 
- Không sao, mọi người sẽ biết cách nói lại với cô ấy. 
- Như anh nói, chị ấy không nhận ra bất kì ai cả. 
- Ừ, cô ấy sống được là một kì tích rồi. Không nhớ gì có lẽ là điều tốt nhất vào lúc này. Hai ngày nữa, gửi quà đến viện cho cô ấy. 
- Dạ. 
Khang Nam bỏ lại cốc rượu trên bàn, đứng dậy đi về phòng. Quý Hải vươn tay ra muốn giúp nhưng anh từ chối. 
- Tôi tự làm được. 
Quý Hải rụt tay lại nhưng đi phía trước để tránh anh bị đụng tường như hôm qua. Trong nhà, tất cả những thứ dễ vấp ngã, anh đã cất hết đi, tối giản đồ đạc hết sức có thể. Vậy mà, đến gần giường, chân Khang Nam vẫn đụng giường ngã nhào xuống. Quý Hải ngồi xuống muốn đỡ nhưng lại bị gạt ra. 
- Anh không sao chứ? 
- Khi tôi không nhờ thì cậu kệ tôi được chứ? 
- Dạ, em nhớ rồi. 
... 
Khương Diệp ngồi bên giường bệnh cho bác sĩ Đường tháo băng bịt mắt. Cô không biết vì sao mắt mình lại có cảm giác rát và mỏi nhưng mẹ Lã nói do cô nằm lâu nên bác sĩ băng mắt lại tránh gây tổn thương mắt. Nếu là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869137/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.