Khương Diệp mang đồ ăn và bia vào trong nhà. Khang Nam ở trong phòng nên không biết cô đến. Cô đặt đồ lên bàn rồi rón rén lại gõ cửa. 
- Anh có bận gì không? 
Khang Nam nghe thấy tiếng Khương Diệp thì ngạc nhiên. Từ hôm nhắn tin cô không liên lạc nữa, anh những tưởng cô lại quên rồi hóa ra vẫn nhớ. 
- Không bận, tôi ra ngay đây. 
Anh từ từ đi ra ngoài, đến cửa, Khương Diệp nắm lấy tay anh dẫn đi. Khang Nam khá bất ngờ nhưng cũng không phản đối mà để cô giúp. 
- Tôi mua đồ đến, lần trước Quý Hải nói có thể đến đây nhậu nên tôi đến, anh có phiền không? 
- Không sao, hôm nay cô có chuyện buồn à? 
- Một chút. 
Khang Nam thấy lòng mình nhói đau. Không phải cô lại nhớ anh rồi chứ? Nếu cứ như thế này, anh sẽ không chờ được đến ngày được thay giác mạc mà nhận cô mất. 
Quý Hải ngồi ăn một ít, uống một lon rồi vờ nhớ ra có hẹn nên rời đi để hai người họ ở nhà với nhau. Anh cố tình tạo điều kiện. 
- Anh, cho em đi qua đêm nhé! 
- Ừ, đi đi. 
Quý Hải đi rồi, Khương Diệp thắc mắc. 
- Sao anh cho cậu ta đi qua đêm mà không quản? 
- Nó lớn rồi sao phải quản chứ? 
- Hai người không phải.... 
- Có phải nhưng tôn trọng tự do của nhau. 
Khang Nam đoán ý Khương Diệp dường như đang cố tình tra hỏi nên anh mới nói như vậy. Đúng như anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869125/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.