Cả người Cảnh Nghi mềm nhũn, hai mắt Trạch Dương vằn lên máu đỏ như đôi mắt của ma cà rồng đang hút máu người. Trong tay anh ta đều là máu nhưng một chút nhân nhượng cũng không có. Cũng chẳng ai trong phòng dám lên tiếng can ngăn. Gã bị đánh mặt mũi biến dạng, máu nhuộm ướt cả áo, hơi thở thều thào thì Trạch Dương mới dừng tay lại. 
- Con mẹ mày, muốn chơi người phụ nữ của tao sao? Tao cho mày xuống địa ngục mà mơ. 
Hắn đứng dậy, nắm lấy tay Cảnh Nghi kéo đi nhưng cô níu tay hắn lại. 
- Em còn muốn gì nữa? 
- Bạn tôi, bọn chúng. 
Cảnh Nghi sợ mình đi rồi thì bọn chúng sẽ lại làm nhục Khả Như nên mới níu tay hắn lại. Biết rõ hắn đang rất tức giận nhưng cô chỉ còn biết bám víu vào hắn. 
- Anh có thể cứu cô ấy được không? 
Hắn lạnh lùng. 
- Liên quan đến tôi sao? 
- Cô ấy là bạn tôi, xin anh, giúp cô ấy đi, tôi sẽ nghe lời anh. 
Chị Vân đứng ngoài nhìn cảnh này mặt cắt không còn giọt máu. Vì bản thân không thể đứng ra bảo vệ được cho Khả Như và Cảnh Nghi nên chị đã chạy sang gọi Trạch Dương. Không ngờ anh ta lại mạnh tay như vậy? Lúc này chị cũng mong anh ta sẽ vì Cảnh Nghi mà giúp Khả Như. 
Khuôn mặt hắn giãn ra khi thấy cô vẫn còn đang sợ hãi, cánh tay kéo lấy vai ôm cô vào lòng rồi lấy điện thoại gọi đi. 
Chỉ chưa đầy hai phút, cô thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-2-yeu-em-tu-bao-gio/2972401/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.