Hắn ngạo mạn bước đi không nói gì thêm. Dù không nói ra lời phản đối nhưng câu trả lời của hắn quá rõ ràng. Cảnh Nghi thấy mặt hắn lạnh tanh nên không dám cò kè thêm. 
Nhìn xuống thấy chị rưng rưng nước mắt thì hoảng hốt, an ủi. 
- Chị, anh ấy vẫn luôn lạnh lùng như vậy nên chị đừng để ý. 
- Nếu anh ta không muốn chị ở đây thì em đưa chị về bệnh viện đi. Chúng ta sẽ sống cùng nhau được không? Chị cũng không muốn em khổ. 
- Chị, anh ấy đối xử với em rất tốt nên chị đừng lo. Chị ở đây vài ngày sẽ quen thôi. Bây giờ em đưa chị vào phòng nhé! 
Cảnh Anh không hài lòng nhưng thấy ánh mắt khi nãy của Trạch Dương thì không dám giữ Cảnh Nghi nữa. Hơn nữa em gái cô cũng không muốn ngủ với cô nên mới không cố gắng thuyết phục hắn. Mới đến ở cùng mà càng lúc cô ta lại càng suy nghĩ sai lệch, tự biên tự diễn những điều tiêu cực khiến tâm tư như dậy sóng. 
- Cảnh Nghi, em chết ở dưới đấy hả? 
Cảnh Nghi nghe tiếng hắn gọi mà giật bắn mình. Không hiểu tối nay ăn gì mà hắn nóng trong người thì phải, sao mà hay cáu thế? 
Cảnh Anh tỏ vẻ cảm thông, nhìn em gái an ủi. 
- Chị không sao? Em lên đi không nhỡ anh ta lại làm khó em. 
- Vâng ạ, chị đừng buồn. Mai em sẽ đưa chị ra ngoài chơi. 
Cảnh Nghi quay đi nhưng Cảnh Anh vẫn níu tay lại, tỏ ra quan tâm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-2-yeu-em-tu-bao-gio/2972384/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.