Cảnh Nghi tự dưng bật khóc, cô thấy tủi thân, bản thân mang thai không dám nói với ai, không có người chăm sóc, ốm nghén mệt muốn chết, cũng muốn có người dựa vào nhưng chẳng có ai để dựa. Hắn bên người đàn bà khác, chăm bẵm người ta rồi hôm nay lại dở hơi đến đây, không hỏi thăm chỉ chăm chăm cơ thể cô. Có lẽ cô ta có thai nên anh ta mới nhớ đến cô. Nghĩ vậy cô càng tủi thân mà khóc thành tiếng.
- Em ốm? Để anh gọi Khang Nam đến khám.
Cảnh Nghi sợ hãi níu lấy điện thoại của hắn.
- Tôi khám rồi, đã có thuốc uống nên không cần nữa. Bây giờ cần nghỉ ngơi nên anh đừng ở đây nữa. Anh về mà chăm cô ta và con anh đi, đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa, tôi không cần sự quan tâm của anh.
Trạch Dương nhìn cô khóc đến rút ruột gan, khóc như đã lâu không khóc thì trong lòng bực tức khó chịu. Những tưởng mình giấu được chuyện Mỹ Anh mang thai nhưng không ngờ Cảnh Nghi đã biết.
- Ai nói với em chuyện này?
- Anh còn muốn giấu sao? Anh coi trọng cô ta, để cô ta có thai với anh rồi sao còn đến đây làm phiền tôi. Hãy chịu trách nhiệm với mẹ con họ, đừng lôi tôi vào để bắt tôi tạo nghiệp nữa.
- Nói cho anh biết, có phải cô ta đã gặp em nói không?
Nhìn ánh mắt tức giận đến vằn lên tia máu của anh ta, cô gật đầu xác nhận, kéo chăn che người mình vẫn không ngừng khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-2-yeu-em-tu-bao-gio/2972318/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.