Trạch Dương đến khách sạn, bình thản đi lên phòng của Ngọc Linh. Cô mở cửa đón anh không quên cái ôm thân mật. Cửa vừa khép liền buông anh ra mỉm cười.
- Hắn vẫn cho người theo dõi anh à?
- Chắc hết hôm nay là được tự do rồi.
Trạch Dương đặt vé máy bay và các loại giấy tờ đã nhờ làm xong cho hai mẹ con Ngọc Linh.
- Em đón mẹ ra viện rồi người của anh sẽ đưa hai mẹ con ra sân bay về nước. Hôm nay anh sẽ giải quyết hắn nên yên tâm đi.
- Cảm ơn anh nhiều. Gửi lời xin lỗi Cảnh Nghi hộ em. Chúc anh hạnh phúc.
- Không phải khách sáo thế? Ba em đã cứu anh một mạng thì anh trả lại nó cho mẹ em. Về nước, em đưa bà đi kiểm tra lại xem hậu thay tim có biến chứng gì không? Cần gì thì gọi cho anh.
Ngọc Linh cất hết giấy tờ vào túi, nhìn Trạch Dương âu yếm.
- Nói thật là em thấy ghen tị với Cảnh Nghi. Trong lòng em vẫn rất yêu anh nhưng biết sao được... anh là của người ta rồi.
- Cái gì đã qua để nó qua đi, em cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
- Em ôm anh lần cuối được không?
- Lại muốn để lại vết son và mùi nước hoa hả?
- Không có, hôm nay không cần.
Trạch Dương chủ động ôm Ngọc Linh, vỗ vỗ lưng cô động viên.
- Sống tốt nhé! Thời gian nữa anh sẽ đưa Cảnh Nghi sang du lịch lại Maldives rồi sẽ thăm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-2-yeu-em-tu-bao-gio/2967153/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.