- Đúng vậy? Cậu đừng có đổ oan cho con bé. Đừng tưởng tôi không biết, cậu muốn làm như vậy để bà ghét hai đứa chúng nó mà
thôi.
Bà Hoa tức tưởi khóc lóc kêu oan cho hai đứa con mình.
Bà nội lúc này mới lên tiếng.
- Hải Phong, cháu đừng tức giận quá mà nói oan cho Khánh Hân. Em nó không dám làm vậy đâu.
- Lôi người ra đây.
Từ trong đám đông, một nhân viên phục
vụ cho bữa tiệc bị đưa lên, ném ngã nhào trên mặt đất. Hắn ngước mắt lên nhìn, sợ hãi đến mếu máo.
- Tôi không biết cốc nước ấy có thuốc ngủ. Cô gái kia nhờ tôi mang lên phòng cho cô đây rồi cho tôi năm trăm nghìn. Tôi không biết gì cả, các anh tha cho tôi.
Khánh Hân hét lên.
- Anh đừng ngậm máu phun người, tôi không biết anh là ai cả.
Anh ta lấy ra từ năm trăm nghìn, chìa ra trước mặt Hải Phong.
- Tôi không nói dối, đây là tiền cô ta đưa cho tôi. Sau khi đưa lên cho cô đây xong là tôi đi làm việc của mình chứ không hề làm gì nữa cả.
Ánh mắt mọi người lại dồn về phía Khánh Hân. Dù là trẻ con cũng biết lời của nhân viên phục vụ kia có phần đúng còn cô ta lại quay ra khóc lóc, bày ra vẻ yếu đuối đáng thương. Vừa khóc vừa chỉ tay về phía Âu Lan.
- Ai làm chứng cho anh là tôi đưa tiền
chứ? Biết đâu là cô ta sai anh hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-1-anh-binh-minh/2372464/chuong-87.html