Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Hoa Thiên quốc. Một mảnh lụa trắng giăng đầy quốc gia này, không khí im lặng đầy đau thương. Đại hoàng tử Hoa Mạt Hương cùng đại hoàng tử phi Minh Hà, uyên ương cùng nhau tử. Đáng tiếc là lúc tử là lúc không ở cạnh nhau, khi đã tử, cùng chung một chỗ, mãi luôn cạnh nhau. Hoa Thiên quốc đã mất người mà dân chúng kính trọng, đã mất đi người kế thừa quốc gia này. Nhất thời lòng người nảy sinh mâu thuẫn, làm sao có chuyện trùng hợp nhân thế, nhất định là có âm mưu. Dân chúng bắt đầu bàn tán sôi nổi, trong không khí chợt lan ra một mảnh nguy hiểm và đáng sợ từ phía Tây. Trên một tửu đếm, trên chiếc bàn to tinh xảo của tầng 3 có hai hắc y và bạch y nam tử mỹ diễm thư thản uống trà dạo chuyện thật thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy vậy mọi vẫn cách xa bọn họ bởi một cỗ khí tức nguy hiểm khiến họ không dám nhìn nói chi việc tiến lại gần. Tiểu nhị sắc mặt kém run người thật vất vả tới gần họ, cúi đầu hỏi ". . .xin. . .xin hỏi khách quan muốn. . .muốn dùng gì ạ?" "Hử?" nam nhân hắc y dừng việc uống trà ngẩn đầu lên "Tùy tiện." ". . ." tiểu nhị đổ mồ hôi ròng ròng ="= "Bánh bao đi." bạch y nam tử kế bên nói. ". . .vâng." tiểu nhị chân vọt lẹ, bĩu môi thấp tiếng "Nhìn sang như thế mà đi gọi bánh bao. Keo kiệt vừa thôi. . ." Vút! 1 cây đũa bay đi. "Á!" tiểu nhị té cầu thang. Rầm! Rầm! Bịch! "Hừ. Dám bảo ta keo kiệt?! Nói cho mà nghe đây, ta chỉ là theo thói quen mà chủ trương tiết kiệm tiền cho mai này dùng mà thôi a. . ." bạch y nam tử hừ hừ nhìn tiểu nhị bị trúng chiêu, quay đầu đối diện hắc y nam tử ". . .phải không?" ". . .à ừ. . ." ngươi quả thật đúng là quá keo kiệt mà thôi! ="= "Đúng rồi. Nhiệm vụ cấp C đã hoàn thành, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?" bạch y nam tử chống cằm hỏi. "Để xem nào. . ." hắc nam tử rút tờ giấy ra "Nhiệm vụ lần này là cấp A, mục tiêu là Nguyệt Tinh Thủy Thất." "Nguyệt Tinh Thủy Thất? Đó là gì thế?" bạch y nam tử nhíu mày hỏi. "Không biết nữa. Nghe nói là 7 đôi mắt mặt trăng. . ." hắc y nam tử suy nghĩ ". . .muốn tìm được Nguyệt Tinh Thủy Thất phải có Huyết Xích Nguyệt. . ." "Ô? Gì nữa đây a?" bạch y nam tử nhu nhu cái trán "Cái gì là Huyết Xích Nguyệt a?" "Là một sợi xích đỏ trong truyền thuyết của một tộc nhân bí ẩn tên là Phi Ban." hắc y nam tử chậm rãi nở nụ cười "Phi Ban? Ha ha, xem ra lần này nhiệm vụ sẽ thú vị lắm đây a. . ." bạch y nam tử cũng bắt đầu nở nụ cười. "Vậy sao? Cứ chờ xem đi đã. . ." một nụ cười tràn đầy thần bí trên môi của hắc y nam tử, hắn thật vui a, vì hắn sắp gặp lại đối thủ mà hắn từng mong chờ từ khi còn thời ấu thơ. . . . Trong giấc mơ màu hồng đã tàn phai, bước chân trong tâm trạng cô đơn, từng cơn lạnh lẽo cảm xúc lướt qua. Khẽ cắn chặt môi lại, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt lấy. Trái tim của mình đang khao khát có được người đó. Nhưng. . .tay mình không thể với tới được! . . . "Tỷ tỷ! ! !" Lam. . . Lam đang gọi mình! Hoa Thủy Tiên mở choàng mắt ra sau đó vừa thấy cái người đứng trước mặt mình lập tức bị dọa ngay. Cái người đứng trước mặt nàng u ám ánh mắt lam, trắng xóa mái tóc cùng y phục bạch hơi nhiễm đỏ, xanh trắng tái nhợt dọa người đích sắc mặt, xung quanh tỏa ra hàn khí. Ah! ! ! Có ma a a a a! ! ! Theo phản xạ tự nhiên nàng lập tức lấy cái gối đập vào, người kia chẳng kịp trở tay vừa bị đánh rồi bị đẩy ngã lăn xuống giường. Ô~~ thật ủy khuất ta quá đi a! ! ! T.T "Ui da. . . Tỷ tỷ a, sao tự nhiên. . ." "Ma a! ! !" "A---" khoan! Phanh! Lập tức ngất xỉu. Liễu Kiều ". . ." đáng đời ngươi a. Mạnh Thi ". . ." ai, thật tội quá đi. Ai bảo không chịu nghe lời ta a. "Hơ. . .Lam?" Hoa Thủy Tiên sau khi hoàn hồn mới phát hiện có vấn đề, nàng vừa rồi. . .đánh đệ đệ nàng Hoa Kiểu Lam a?! "Hắn ngất xỉu rồi." Liễu Kiều ngồi chổm cạnh hắn, nhéo nhéo hắn làn da "Tỉnh." "Ah-- đau a! ! !" Hoa Kiểu Lam đáng thương nhìn nàng "Ta tỉnh rồi nè. Đừng nhéo nữa a." "Tốt." Liễu Kiều gật đầu hài lòng. Mạnh Thi đi đến gần Hoa Thủy Tiên bắt đầu cấp cho nàng cái giải thích "Thực xin lỗi đã đánh thức nàng nhưng chúng ta vừa được nhận cái tin tức vô cùng quan trọng. Hiện nay, có một cái tổ chắc hắc ám nào đang nhắm vào Phi Ban. Được phân chia các cấp nhiệm vụ thi hành, và có một nhóm đang tiến gần đây với mục đích lấy Huyết Xích Nguyệt của nàng. . ." Hoa Thủy Tiên nghe thế lập tức ngẩn người ngay. Huyết Xích Nguyệt kia có phải hay chăng là sợi xích đỏ trên tay ta. . .
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau