Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Thật nhanh. . . Thật nhanh. . . Chỉ mới chớp mắt thôi mà mình đã ở đây gần hơn được một năm trời. Mới đầu, ta chỉ là một nàng công chúa ngây thơ mà thôi. Giờ đây là nàng công chúa lãnh dị giết người như ngóe ="= (Tác giả *lau nước mắt*: đừng khóc. . . Hoa Thủy Tiên *ôm mặt khóc*: hu hu hu. . .ta thật tội lỗi mà. . . Tác giả *khóc theo*: đừng khóc nữa mà, nếu không ta sẽ bị tên kia giết mất. . .hic. Hoa Thủy Tiên *nín khóc*: tên kia? Ai cơ? Tác giả *bù lu bù loa*: bạn 'zai' của ngươi. . .hic. Hoa Thủy Tiên *ôm mặt, run run người*: hư. . . Tác giả *đập bàn*: ta đã bảo là không được khóc mà! ! ! Hoa Thủy Tiên *nín cười không được*: ha ha ha. . .tên kia ở đầy sau a. . .ha ha. . . Tác giả *đổ mồ hôi*: . . .máu chảy thành sông a. . .) Hoa Thủy Tiên thẫn thờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Nàng cảm thấy mình rất vô dụng, nàng là người hiện đại từ thế giới khác đến đây, những kiến thức mà nàng đã mười mấy năm qua chẳng giúp được gì nhiều cả. Nàng phải tận mắt thấy những người mà mình yêu quý bị hại, trái tim dường như tan vỡ theo. Trong lòng nàng chỉ duy nhất ước niệm 'có sức mạnh khủng bố' nhất ="= từ trước đến nay a. Nàng nhìn Mạnh Thi sắc mặt ôn hòa mà ngủ, nàng quay đầu về cửa chính. Cạch. Cánh cửa mở ra, Xuân Đào bước vào bên trong trên tay cầm một khây thức ăn. Xuân Đào thấy nàng mà mỉm cười, tiến gần đưa khây cho nàng "Tam công chúa, hãy ăn chút gì đó đi." Hoa Thủy Tiên tiếp lấy cái khây: "Xuân Đào tỷ tỷ, em không có đói, mà có đói cũng ăn không vô nổi. Tỷ ăn chưa?" "Ân. Tam công chúa, xin người đừng quá lo lắng mà quên mất việc ăn việc ngủ. Sức khỏe của người tuy bình thường đã tốt, nhưng cứ như thế mà bỏ. . . Tam công chúa, người đó khi tỉnh lại sẽ đau buồn." Xuân Đào nâng chén cháo lên trước mặt nàng. "Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ đã từng thích ai chưa?" Hoa Thủy Tiên tiếp lấy cái chén hỏi. "Ân. Tỷ là nô tỳ nô tài thấp hèn cấp bặc thấp nhất làm sao co tư tưởng vớ vẩn mà thích ai. Mà cho dù có, họ sẽ cố gắng mà không quá mức cho người khác biết ni." Xuân Đào rót một cốc nước trả lời. "Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ không trả lời đúng trọng tâm của câu hỏi gì hết á." Hoa Thủy Tiên làm bộ dáng giận hờn mà phát biểu linh tinh "Em thấy Minh Kỳ yêu thích tỷ. . ." Xoảng! "Tỷ. . ." Hoa Thủy Tiên hoảng hốt nhìn Xuân Đào quỳ xuống trước mặt mình. Nàng chưa kịp phản ứng gì thì Xuân Đào đã vội nói "Xin tam công chúa đừng nói như thế, nô tỳ thật sự không gánh vác được trách nhiệm đó. Nô tỳ thật không xứng tí nào." "Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ như thế là trốn tránh. Mặc người ta nói như thế nào, tỷ cứ tiếp tục mà yêu. Tỷ có biết không?" Hoa Thủy Tiên nâng Xuân Đào đứng lên "Minh Kỳ đã từng trước mặt em và mọi người cầu xin cưới tỷ. Đệ ấy tuy biết sẽ không có nhiều hy vọng nhưng vẫn cứ quyết tâm. Mặc dù cách trực tiếp rất khó khăn mà tiếp nhận được. . ." "Tứ hoàng tử. . ." Xuân Đào không thể tin được, tai nàng có nghe lầm không. "Ân, mẫu thân tứ đệ đã phản đối. Nàng rất thất vọng khi biết 'nàng dâu' tương lai của mình. . ." Hoa Thủy Tiên chậm rãi nói. Xuân Đào thót tim mà ngẩn đầu nhìn nàng. "Nàng, mẫu thân Minh Kỳ là người không phải thích con dâu quyền thế như mọi người tưởng. Nàng chỉ lo người ta lợi dụng con nàng thôi, khi nghe rõ ràng đã đồng ý." "Không. . ." Xuân Đào bắt đầu khóc không thể tin được "Tại sao, Quỳnh phi nương nương lại. . ." đồng ý 'con dâu' thấp hèn này. "Phụ hoàng và mẫu hậu đã đồng ý. Mọi người cũng chúc phúc cho Minh Kỳ và tỷ. . ." Hoa Thủy Tiên cười như hoa. "A. . ." Xuân Đào khóc nức nở một hồi, nàng ngẩn đầu lau nước nhìn Hoa Thủy Tiên. Ôn nhu đáng yêu mà hạnh phúc cười "Cảm ơn, cảm ơn." nói xong liền hối hả đi ra mà tìm người đó. Phải, nàng phải đi tìm người đó, Hoa Minh Kỳ. . . Hoa Thủy Tiên đợi Xuân Đào đi, nàng ngẩn đầu nhìn nóc nhà nói "Xuống đi, đừng núp nữa." Vụt! Bịch! Một cái hắc y nhân từ trên nóc nhà rớt xuống. Khụ, hắn đang định 'dọa' người ta thế mà lại bị 'dọa' lại. Hic. Đau mông quá đi a ╥_╥̀. . . . .
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau