Chương trước
Chương sau
“ Bạch Tử Họa, hôm nay ta tới nơi này là vì muốn Lưu Quang Cầm.” Sát Thiên Mạch không kiêng nể thông báo toàn Trường Lưu Sơn.
Số lượng yêu ma Sát Thiên Mạch triệu hồi lần này xem ra còn nhiều hơn cả số đệ tử Trường Lưu Sơn đang đứng kín phía ngoài đại điện.
“ Ta thì lại muốn nhìn xem lũ yêu ma như các ngươi làm thế nào để lấy đi Lưu Quang Cầm từ tay Trường Lưu.” Ma Nghiêm không đè ép được cơn tức giận liền đứng dậy xông ra.
Hắn trừng mắt nhìn Sát Thiên Mạch trước mặt, kẻ này là đang khinh người quá đáng mà.
Bạch Tử Họa vẫn mang gương mặt lãnh đạm thản nhiên: “ Ta sẽ không để cho ngươi lấy đi.”
Sát Thiên Mạch đưa tay che miệng cười duyên: “ Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Nụ cười phong tình vạn chủng này thế nhưng thật ra đã câu không ít hồn phách đệ tử Trường Lưu Sơn.
Ma Nghiêm lắc đầu phỉ nhổ: “ Qủa thật là yêu nghiệt.”
Nghe Ma Nghiêm nói như thế Sát Thiên Mạch chẳng những không có tức giật, trái lại cười càng tươi: “ Vậy ta để cho các ngươi xem kẻ yêu nghiệt như ta có mấy phần bản lĩnh!”
Sát Thiên Mạch cưỡi lên phượng hoàng lửa bay đến chính diện đại điện, Bạch Tử Họa ngự kiếm chặn đường đi của hắn lại, hai người giao đấu kịch liệt, nhất thời ánh sáng chớp lên, lập tức trời đất rung chuyển theo, một ít đệ tử công lực còn yếu kém của Trường Lưu chao đảo trực tiếp bị đá văng ra ngoài.
Bạch Tử Họa nhíu mày một cái, hắn lặng lẽ giảm bớt công lực.
Sát Thiên Mạch cười to: “ Bạch Tử Họa, đã đến mức này ngươi còn không dám dùng hết thực lực, chi bằng trực tiếp đem Lưu Quang Cầm đưa cho ta là được.”
Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn Sát Thiên Mạch, sở vi bất động, chỉ là không ngừng nâng cao lớp phòng thủ phía ngoài không có cùng hắn đánh chính diện.
Hai bên công lực tương xứng, cục diện liền rơi vào giằng co không có lối thoát.
“ Các ngươi ngăn cản mấy tên tiểu yêu này lại, ta đi đối phó với Sát Thiên Mạch kia!” Ma Nghiêm quay lại nói với đám người Sênh Tiêu Mặc.
Hắn ngự kiếm bay lên, trực tiếp hướng về phía Sát Thiên Mạch đánh tới.
Đan Xuân Thu thấy vậy đang muốn phi thân tiến lên, bất đắc dĩ lại bị đám người Sênh Tiêu Mặc cản lại, hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm hô to: “ Ma Quân, cẩn thận!”
Thấy tình huống như vậy, toàn bộ yêu ma cùng chúng đệ tử Trường Lưu Sơn cũng loạn thành một đoàn.
Bạch Tử Họa thấy Ma Nghiêm tập kích từ phía sau, hắn đang có ý định triệt tiêu chưởng lực, tác phong mờ ám không quang minh chính đại giành được thắng lợi như vậy chung quy cũng không phải là tác phong của hắn.
Thế nhưng Ma Nghiêm đây dễ đang chịu buông tha cơ hội tốt như thế. Hắn cầm kiếm trực kích Sát Thiên Mạch ý muốn tìm cơ đánh lén, một đại ma đầu như thế này có thể giải quyết một lần triệt để, thì có phải dùng thủ đoạn ti tiện cỡ nào hắn cũng sẽ không tiếc.
Kiếm gần hạ xuống, lại bị một cỗ tiên lực cường đại đánh rớt.
Hoa Mãn Lâu xuất hiện trước mắt Ma Nghiêm, hai ngón tay kẹp chặt lấy đầu mũi kiếm của hắn, hắn dễ dàng dùng một chút lực bẻ gãy đôi thanh kiếm, kiếm rơi trên mặt đất thành hai nửa, phát ra thanh âm thanh thúy, thanh âm này tựa hồ đang đánh vào lỗ tai Ma Nghiêm.
Đại điện Trường Lưu nhất thời yên tĩnh lại.
“ Ngươi dĩ nhiên cùng yêu nghiệt này ở cùng một phe!” Ma Nghiêm lớn tiêng hô.
Lần này trên mặt Hoa Mãn Lâu đã không còn bóng dáng tươi cười ôn nhuận.
Khi mà hắn tỉnh lại toàn bộ Thất Sát Điện không có một bóng người, may là Hạ Tử Huân vẫn còn đang ở đó. Nàng thay hắn giải mê hương kia, hắn trực tiếp chạy như bay tới, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh kia. Chỉ cầm hắn đến trễ một khắc thôi hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy Sát Thiên Mạch của hắn nữa.
Còn hơn cả sự giận giữ khi Sát Thiên Mạch tự tung tự tác, hắn càng tức giận khi Ma Nghiêm dám thừa cơ đánh lén người, đúng hơn là đánh lén người trong lòng hắn. Cuộc đời này đây là lần đầu tiên hắn có xúc động muốn giết người.
Sát Thiên Mạch thấy gương mặt lạnh lùng của Hoa Mãn Lâu, nhất thời bị phân tâm, hắn thoáng cái rút lui hơn phân nửa công lực, lại quên mất rằng mình đang đánh nhau với Bạch Tử Họa.
Lần này hắn trực tiếp bị Bạch Tử Họa đánh rớt xuống văng ra ngoài.
Hoa Mãn Lâu nhanh như chớp tiếp nhận thân thể đang rơi tự do kia, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Bởi vì Hoa Mãn Lâu trời sinh tiên cốt, lại cộng thêm hắn dốc công tu luyện, hiện tại công lực của hắn cũng không thua kém Bạch Tử Họa cùng Sát Thiên Mạch.
Một dúm tóc tím nhẹ nhàng rơi xuống đất, Sát Thiên Mạch lập tức biến sắc: ‘‘ Bạch Tử Họa, ngươi dám làm đứt tóc của ta!’’
Hoa Mãn Lâu thở dài, có chút bất đắc dĩ kéo lại Sát Thiên Mạch nộ khí xung thiên đang muốn tiến lên lại.
‘‘ Hoa Thất Đồng!’’ Bị ngăn cản lại Sát Thiên Mạch lớn tiếng tức giận, hắn lần này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Bạch Tử Họa, lần trước là làm xước mặt của hắn, lần này lại làm đứt tóc của hắn, kẻ kia nhất định là đang đố kỵ sắc đẹp của hắn!
‘‘ Vì sao lại làm cho ta hôn mê?’’ Hoa Mãn Lâu thản nhiên nói, trên mặt vẫn không xuất hiện tươi cười.
Thấy Hoa Mãn Lâu như vậy, Sát Thiên Mạch ngực lộp bộp một chút chột dạ, dáng vẻ bệ vệ vừa nãy thoáng cái giảm nhiệt.
Lúc này Sát Thiên Mạch cũng không còn sức đoái hoài tới chuyện tóc tai. Hắn còn đang mải nghĩ làm thế nào để giải thích với Hoa Mãn Lâu: ‘‘ Nhưng Lưu Quang Cầm đối với ta rất trọng yếu … ’’. Hắn nói có chút chột dạ.
Một Sát Thiên Mạch như vậy dưới con mắt của Đanh Xuân Thu thì đây là một chuyện vô cùng lạ đời: ‘‘ Qủa nhiên chỉ có Hoa công tử là lợi hại nha, hắn là đang nói cái gì đây, mà có thể khiến cho Ma Quân nhà ta không quản chuyện tóc tai nữa?’’
Không biết vì sao tuy mọi người đang đánh nhau kịch liệt nhưng thanh âm kia lại lọt vào tai mọi người vô cùng rõ ràng.
‘‘ Tất cả dừng tay cho ta!’’ Sát Thiên Mạch xoay người hô, thanh âm lớn như vậy làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Tất cả mọi người đều ngừng tay, có một người cũng đứng thẳng được dậy.
‘‘ Tốt, tốt ha, huynh trưởng của Hoa Thiên Cốt dĩ nhiên lại là người trong ma giáo. Sư đệ, đệ xem đệ đã thu được một đồ đệ tốt a, nàng ta nhất định là gian tế của Thất Sát!” Ma Nghiêm hướng Bạch Tử Họa rống giận.
Từ khi Bạch Tử Họa chấp nhận cho Hoa Thiên Cốt vào Trường Lưu Sơn, hắn đã cảm thấy không ổn, nàng ta quả nhiên là một tai họa!
“ Ngươi vu tội ta còn chưa tính sổ, còn dám vu khống tiểu bất điểm nhi. Hôm nay ta nhất định sẽ huyết tẩy Trường Lưu Sơn các ngươi!” Vốn Sát Thiên Mạch đã không có tâm tình tốt, nay hoàn toàn bạo phát.
Hoa Mãn Lâu không quan tâm quay đầu nhìn Ma Nghiêm: “ Chuyện này và tiểu muội nhà ta có quan hệ gì với nhau.”
“ Chỉ bằng ngươi là ca ca của nàng, cái tai tinh kia nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì!”
“ Ta tin tưởng Tiểu Cốt.” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói với Ma Nghiêm.
“ Sư đệ!” Ma Nghiêm vẻ mặt không biết phải làm sao nhìn Bạch Tử Họa, hắn vẫn biết Bạch Tử Họa đối với đồ đệ của mình luôn là thương yêu có thừa, thế nhưng hắn không nghĩ tới sẽ bao che thiên vị tới trình độ như thế!
Hoa Mãn Lâu cười cười: “ Cảm tạ.” Hắn xoay sang nói với Bạch Tử Họa.
Sát Thiên Mạch cười nhạt, nếu nói đây là danh môn chính phái, hắn nhất định sẽ mang tiểu bất điếm nhi nhà hắn đi, đỡ phải ở đây bị mấy người này khi dễ.
“ Đưa Lưu Quang Cầm ra đây, ta sẽ để cho các ngươi được chế toàn thây.” Sát Thiên Mạch gằn từng chữ nói, mỗi chữ tự tản ra sát khí, hắn không có được độ lượng như Hoa Mãn Lâu, kẻ nào chọc phải hắn nhất định hắn sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết!
“ Thiên Mạch!” Hoa Mãn Lâu lôi kéo hắn không buông tay.
Thế nhưng Sát Thiên Mạch đã hạ quyết tâm, Lưu Quang Cầm hắn nhất định phải có, người này hắn nhất định phải giết, chờ sau khi xong việc hắn sẽ giải thích với Hoa Mãn Lâu sau.
Đúng lúc này, có người bỗng nhiên xông vào đại điện Trường Lưu Sơn.
“ Thượng tiên, Mao Sơn chúng tôi bị yêu nhân tập kích. Toàn phái bị trọng thương thảm, hiện tại chỉ có chưởng môn đang dốc toàn lực chống lại.” Người báo tin vừa thở dốc vừa nói, lúc này hắn thân mang trọng thương, sau khi nói xong liền trút hơi thở cuối cùng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho tất cả mọi người đều ngừng lại.
Bạch Tử Họa sửng sốt, khí tức có chút hỗn loạn. Hắn bấm ngón tay tính toán, vùng ấn đường và xung quanh lông mày nhíu chặt.
Nghe được tin tức này theo phản xạ Sát Thiên Mạch bật người liếc mắt sang nhìn Đan Xuân Thu. Đan Xuân Thu vô tội lắc đầu, lần này thực sự không phải hắn.
“ Bạch Tử Họa, coi như hôm nay ngươi may mắn tránh thoát được một kiếp, Lưu Quang Cầm để tạm ở chỗ ngươi ngày khác ta tới lấy. Chúng ta đi.” Sát Thiên Mạch chỉ huy Đan Xuân Thu.
“ Cứ thế này mà đi?” Đan Xuân Thu đầy mặt không cam lòng nha, rõ ràng mọi chuyện còn chưa có bắt đầu mà.
Chuyện của Lưu Quang Cầm mặc dù trọng yếu, nhưng nó cũng vô pháp trọng yếu bằng Hoa Thiên Cốt. Rốt cuộc ai dám động thủ với tiểu bất điếm nhi nhà hắn, chê mình sống quá lâu rồi chăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.