Chương trước
Chương sau
Lúc này Đan Xuân Thu đứng ở Thất Sát Điện đứng ngồi không yên, hắn ở trong đại điện đi qua đi lại, hắn biết là lần này đã thực sự chọc giận Sát Thiên Mạch rồi.
Ban đầu khi Sát Thiên Mạch hỏi chưởng môn phái Mao Sơn có phải hay không là Hoa Thiên Cốt, Đan Xuân Thu cho rằng Sát Thiên Mạch đã chấp nhận hành động của mình, thế nhưng thế sự xoay vần lòng người khó đoán sự thực không phải vậy, tâm tư của Ma Quân hắn luôn luôn không đoán được.
Trong lúc Đan Xuân Thu ngẫm nghĩ tự hỏi, Sát Thiên Mạch và Hoa Mãn Lâu đã về tới Thất Sát điện.
“ Thuộc hạ tham kiến Ma Quân.” Thấy Sát Thiên Mạch trở về, Đan Xuân Thu bật người tham kiến. Hắn cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn Sát Thiên Mạch.
“ Hoa Thất Đồng, Đan Xuân Thu giao cho ngươi xử lý.” Môi đỏ mọng khẽ nhếch, mắt cong cong thành hình trăng khuyết.
Sát Thiên Mạch nhìn Hoa Mãn Lâu nói rằng, cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp đẽ đảo quanh.
“ Ma Quân?” Đan Xuân Thu lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa lúc nãy do là quá khẩn trương nên hắn mới không phát hiện có sự tồn tại Hoa Mãn Lâu.
“ Thế nào? Không muốn?” Sát Thiên Mạch nâng cao ngữ điệu, lúc này tâm tình của hắn bởi vì câu nói ban nãy của Hoa Mãn Lâu đan lâng lâng, tuy rằng đối với Đan Xuân Thu có điều bất mãn, nhưng cũng không có mặt lạnh như mọi khi.
“ Thuộc hạ không dám, tùy cho Hoa công tử xử trí.” Bây giờ Đan Xuân Thu nào dám ngỗ nghịch Sát Thiên Mạch, hắn chuyển hướng về phía Hoa Mãn Lâu, chờ đợi hắn nghiêm phạt.
Hoa Mãn Lâu lại cười cười lắc đầu, đỡ Đan Xuân Thu đứng lên.
Người này trong mắt những kẻ khác là ác nhân, là ma đầu giết người không gớm tay. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại có thể nhìn ra hắn đối với Sát Thiên Mạch một mảnh trung tâm, không chứa bất kỳ tạp niệm gì trước sau như một.
Hoa Mãn Lâu chính là như vậy, cứ coi như là một kẻ tội ác tày trời, hắn cũng vẫn có thể tìm ra chỗ tốt của kẻ đó, tìm ra lý do có thể tha tội chết cho kẻ đó.
“ Cứ tính là như vậy?” Sát Thiên Mạch có chút không thể tin tưởng được hỏi.
Tuy rằng Đan Xuân Thu đối với mình trung thành và tận tâm, thế nhưng hắn dám làm thương tổn tiểu bất điếm nhi, xử phạt nhất định là phải có.
Hoa Mãn Lâu cười cười: “ Gân nhất Hoa đảo vẫn đang thiếu đất để trồng hoa, nhượng hắn đi làm đi?”
Sát Thiên Mạch và Đan Xuân Thu nhất tề nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, xử phạt như thế cũng gọi là xử phạt sao?
Nhìn phản ứng của hai người, Hoa Mãn Lâu mỉm cười từ trong lòng xuất ra một đóa hoa nhỏ, Hoa Mãn Lâu yêu hoa, sở dĩ trên người hắn luôn luôn có thể dùng ma thuật xuất ra một đóa hoa lai.
“ Tiểu Cốt rất thích hoa này, thế nhưng ta lại không tìm được giống hoa này, ngươi có thể lai tạo cho ta không?” Hắn cười nhìn Đan Xuân Thu.
Ở một bên Sát Thiên Mạch lẳng lặng đưng ở một bên, không có phản ứng gì.
“ Việc này cứ giao cho thuộc hạ.” Đan Xuân Thu vẻ mặt kích động nhìn Sát Thiên Mạch, không sai đâu là nhìn Sát Thiên Mạch chứ không phải là Hoa Mãn Lâu. Hắn chỉ biết Ma Quân luôn luôn nhân từ dễ dãi, bằng không sao lại để cho Hoa Mãn Lâu xử trí bản thân, đây không phải là rõ ràng buông tha cho chính mình.
Sát Thiên Mạch liếc mắt trừng Hoa Mãn Lâu, cái nhìn này tựa nhu hờn dỗi cũng tựa như oán giận. Cũng được cũng được, một kẻ lạn người tốt như hắn thì làm sao mà biết được hai chữ xử phạt này viết như thế nào đâu.
Ở trong thế giới của Hoa Mãn Lâu tựa hồ chỉ có ấm áp cùng bao dung.
“ Lần này trở về ngươi ở lại Thất Sát điện ít ngày, chờ tiểu bất điếm nhi tới đón ngươi hãy trở lại.” Sát Thiên Mạch lôi kéo Hoa Mãn Lâu hướng vào nối điện, để mặc Đan Xuân Thu vẫn đang quỳ trên đất mải mê cảm tạ ân đức của Sát Thiên Mạch.
“ Chờ Tiểu Cốt tới đón ta?”
“ Ta để cho họ truyền đi tin đồn, nói là Thất Sát điện ta ép buộc ngươi, nhượng Mao Sơn phái chưởng môn tới cứu ngươi ra ngoài.”
“ Vì sao?”
“ Thứ nhất là ta muốn gặp tiểu bất điếm nhi một lần xem sao, hơn nữa có khả năng từ Thất Sát điện ta đem người lành lặn không chút thương tổn nào trở ra ngoài, ngày sau ai còn dám khi dễ lên đầu nàng.” Đôi lông mày thanh tú của Sát Thiên Mạch khẽ nhếch, bất quá vừa mới nhắc đến Hoa Thiên Cốt sắc mặt lập tức ảm đạm xuống: “ Tiểu bất điếm nhi không sao chứ?”
Hoa Mãn Lâu lắc lắc đầu, quay lại nhìn Sát Thiên Mạch ôn nhu nói: “ Tiểu Cốt hiện tại đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt là được.”
“ Cái tên đáng chết Đan Xuân Thu này, nếu còn có lần sau nữa, xem ta có hay không đem hắn lột da rốc xương.” Sát Thiên Mạch cắn đôi môi đỏ mọng tuyên bố.
Hoa Mãn Lâu cười cười mà không nói gì, bàn tay ngưng tụ tiên khí quét qua gương mặt của Sát Thiên Mạch.
Không ngờ Sát Thiên Mạch lại cầm lấy tay của hắn: “ Hoa Thất Đồng, hôm nay coi như không cần. Ngươi ban nãy vì cứu tiểu bất điếm nhi đã hao phí không ít tiên khí.”
Hoa Mãn Lâu sửng sốt, lập tứ vừa cười vừa nói: “ Vô phương.”
“ Làn da của ta hôm nay rất thủy nộn, không cần.”
Những lời như vậy có thể từ trong miệng của Sát Thiên Mạch nói ra, quả thực có thể nói là chuyện lạ có một không hai.
Hoa Mãn Lâu nhéo nhéo gương mặt của Sát Thiên Mạch, gật đầu: “ Quả nhiên là vô cùng thủy nộn.”
Hoa Mãn Lâu cười ngây thơ (ngu),Sát Thiên Mạch lại cảm thấy khuôn mặt đang nóng bừng: “ Hoa Thất Đồng, mặt của ta mà ngươi tưởng muốn bóp là có thể bóp sao?”
Thực sự là Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, động tác vừa nãy của hắn hoàn toàn là do tiềm thức khống chế, hắn vừa cười vừa nói: “ Vậy Ma Quân nghĩ muốn xử lý thế nào?”
Qua bàn tay Hoa Mãn Lâu cảm thấy xúc cảm ấm áp, rồi thực sự nhẵn nhụi mềm mại mịn màng căng mọng, cùng lúc là sự đau xót nhè nhẹ nổi lên trong tim.
“ Ta đây bóp trở về là được.” Sát Thiên Mạch bắt đầu vươn tay xoa bóp khuôn mặt Hoa Mãn Lâu, trái một hồi, phải một hồi thay phiên nhau trà đạp, bất quá kỳ lạ một điều, mặc kệ khuôn mặt của Hoa Mãn Lâu có bị Sát Thiên Mạch trà đạp méo mó cỡ nào, thoạt nhìn vẫn đem lại cho người ta một cảm giác ôn nhu như ngọc.
‘‘ Bao dưỡng da ngược lại cũng không sai, bất quá so với chính ta thì vẫn kém một chút.’’ Sát Thiên Mạch nghĩ ở trong lòng.
Tay ngọc vừa dời xuống, Sát Thiên Mạch khẽ chạm qua môi Hoa Mãn Lâu, môi độ dày vừa phải luôn luôn hơi cong lên mang theo ý cười, trên đầu ngón tay vẫn có thể cảm nhận được độ ấm áp của nó, xúc cảm mềm mại, khiến đầu ngón tay của Sát Thiên Mạch đình chỉ hoạt động tại nơi đó.
Sát Thiên Mạch đột nhiên đi về phía trước một chút, chóp mũi vương vấn mùi hương đặc trưng của Hoa Mãn Lâu, hai người đều cảm nhận được khí tức của nhau.
Thậm chí Sát Thiên Mạch còn cho rằng hơi thở của Hoa Mãn Lâu phun ra đều có chứa hương hoa.
‘‘ Hồi bẩm Ma Quân, giống hoa ngài cần tìm thuộc hạ đã tìm được, nguyên lai nó ở ngay …’’ Đan Xuân Thu tay cầm hoa vẻ mặt hưng phấn chạy vào, sau đó ngây ngẩn cả người đứng im một chỗ.
( Xuân Thu bà bà người có hiệu xuất cao thế làm gì phu phu người ta đang thân mật kiểu này là chết chắc rồi đó)
Sát Thiên Mạch xoay đầu lại, một đôi mắt khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc đỏ tươi mỹ lệ nhìn Đan Xuân Thu đang đứng ngẩn ngơ như trời trồng trước cửa, đôi môi khẽ mân, tự tiếu phi tiếu : ‘‘ Đan Xuân Thu, trước ngày mai mà ngươi không tập hợp đủ một vạn loài hoa, đừng tới gặp ta!’’
‘‘ Thuộc hạ tuân mệnh…’’ Đan Xuân Thu đau khổ cau mày, Sát Thiên Mạch mặc dù đang cười, thế nhưng trong mắt Đan Xuân Thu lại cảm giác như mùa đông trần truồng hứng tuyết, một vạn loài hoa nha, hiện tại đều đã nửa đêm, hắn hôm nay thế nào lại xui xẻo như vậy…
‘‘ Còn không mau cút đi !’’
Đan Xuân Thu giật mình một cái mau chóng lui ra ngoài, nhanh chóng biến mất chỉ trong chớp mắt.
‘‘ Đêm đã khuya.’’
‘‘ Hoa Thất Đồng, không cho phép ngươi biện hộ thay cho hắn !’’ Sát Thiên Mạch bây giờ nhìn Đan Xuân Thu rất rất không vừa mắt, không thể nào mà vừa mắt cho nổi.
Hoa Mãn Lâu cười cười từ trên người xuất ra một bình nhỏ màu trắng muốt đưa cho Sát Thiên Mạch.
‘‘ Đây là cái gì ?’’ Sát Thiên Mạch nhận lấy, môi đỏ mọng khẽ mân, bộ dạng hiển nhiên vẫn còn đang tức giận.
Sát Thiên Mạch mở nắp bình ra, một mùi hương hoa thoang thoảng bay qua, mùi hương này dị thường dễ ngửi, còn mơ hồ truyền tới cảm giác vô cùng quen thuộc.
‘‘ Ngươi lần trước không phải nói rằng rất thích mùi hương trên người ta sao, ta mượn các loài hoa điều chế ra loại huân hương này.’’
Sát Thiên Mạch nhì Hoa Mãn Lâu, trong mắt chớp động quang mang chợt lóe như ngọc lưu ly thượng hạng: ‘‘ Hoa Thất Đồng, còn có cái gì là ngươi sẽ không sao ?’’
Hoa Mãn Lâu cười cười lắc đầu: ‘‘ Ta không biết, không làm được còn rất nhiều, trùng hợp thứ ngươi thích lại là cái ta am hiểu.’’
Ta am hiểu không nhiều lắm, nhưng trùng hợp những thứ ta am hiểu lại đều là thứ ngươi yêu thích. Có thể đây là số mệnh đã định trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.