Tốt không ngoài dự liệu, Sát Thiên Mạch rốt cục hô to gọi nhỏ tìm được Thiên Tầm, không hề lo âu , Đông Phương Vực Khanh cùng Sát Thiên Mạch là bạn cũ tri kỉ, một điểm không kỳ quái , Sát Thiên Mạch sau này tìm Thiên Tầm đều là Đông phương này dẫn theo.
Quỷ Tiêu cùng Quỷ Si gần đây giống như đang bận chuyện gì đó, mà lần này Ám Chấp cũng đi theo, trong địa phủ chỉ còn lại Thiên Tầm. Sát Thiên Mạch liền khuyến khích Thiên Tầm kêu nàng ở chỗ Đông Phương Vực ở vài ngày, bằng không một người ở nhà rất nhàm chán. Mà Thiên Tầm cũng thật thích nơi của Đông phương, nên đồng ý.
Đông Phương Vực Khanh ở trong núi, ở một nơi hẻo lánh, dùng gậy trúc dựng ngôi nhà nhỏ bên trong có mấy gian phòng, mà trong nhà tất cả gia cụ cùng đồ vật đa số đều làm từ trức, nhính giữa nhà là một gian phòng đặc biệt tao nhã, tươi mát thoát tục, xung quanh là rừng trúc, càng thanh u yên tĩnh.
Mặc dù không giống như vân sơn rời xa trần thế, không dính bụi trần, nhưng đối Thiên Tầm mà nói đây là một nơi có thể tĩnh tâm.
Liên tục vài ngày, Thiên Tầm đều ở lại nhà Đông phương, mà Sát Thiên Mạch nói bản thân có việc quan trọng cần phải giải quyết, nhờ Đông Phương Vực Khanh nhất định phải hảo hảo chiếu cố Tiểu Cốt của hắn, Đông phương cam đoan nhất định có thể hoàn thành nhiện vụ.
Sát Thiên Mạch muốn mang Thiên Tầm đi coi nhiều cảnh quan ở các nơi khác nhau, Đông Phương lại thích mang Thiên Tầm xuống nhân gian, ở đó rất náo nhiệt. Thiên Tầm đối với nhân gian hoàn toàn mù tịt không biết gì, bất quá lần này nàng có thể đi chơi cùng ăn nhiều món ngon rồi.
Đông Phương Vực Khanh thật dễ dàng dỗ nàng vui vẻ, lúc thì trang sức tinh tế, lúc thì lại là quần áo đẹp đẽ, một hồi lại là cái gì đó chơi rất vui, tóm lại mỗi ngày đều có kinh hỉ hơn nữa mỗi loại đều khác nhau.
Đông Phương thận trọng, đem Thiên Tầm chăm sóc mọi việc rất chu đáo, không giống như Ám Chấp mọi việc làm đều cung kính, loại chăm sóc cẩn thận này giống như một người nam tử đối với người trong lòng, Thiên Tầm tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng nhận ra Đông Phương đối với nàng như vậy là không đúng.
Lúc trước Thiên Mạch dùng đủ mọi cách nhưng là đối với nàng chỉ có ý nghĩ trêu đùa, nhưng Đông Phương lại không giống như vậy, tình cảm của hắn lại như mưa dầm, thấm vào ruột gan, làm cho người ta thập phần thư thái mà không cách nào từ chối.
Cảm nhận được tình ý hắn dành cho mình, Thiên Tầm cảm thấy trong lòng thật có lỗi, trong lòng nàng chỉ có một Bạch Tử Họa. Nếu trước đây không có Bạch Tử Họa, Đông Phương kỳ thật là một lựa chọn không tồi. Bất quá đáng tiếc a, Thiên Tầm là một người cố chấp, một khi nhận định người nào đó sẽ không thay đổi.
Không thể làm tình nhân vậy làm bằng hữu đi, tốt nhất là bằng hữu, giống như Lỗ Lão Lục cùng Tiểu Thất như vậy, tuy rằng không có huyết thống, hoặc là không phải quan hệ tình yêu, nhưng cũng là người thân quan trọng nhất của nàng trên đời này.
Ý nghĩ tốt đẹp cỡ nào, ngược lại hiện thực thật tàn khốc a!
Thế thì có làm sao, tuy rằng cuối cùng biết kia đều bất quá âm mưu, cũng thà rằng nguyện ý tin tưởng đó là sự thực cũng không muốn tin đó là lừa dối.
Đó là khất vọng chân tình của nàng, đáng tiếc cũng không có ai biết, bởi có nhiều người nói nàng không nên có mặt trên thế giới này, này trong đó còn bao gồm mẫu thân nàng, mọi người hoàn toàn đều nói nàng nên chết đi.
Một khi có người đối với Thiên Tầm ôn nhu, hoàn toàn không thể đoán được người trong lòng lại sắp gặp tai ương gập đầu, đây là số mệnh cà đời nàng từ đây bắt đầu.
Lúc trước mỗi lần nghĩ lại mọi việc từ trước tới bây giờ, hỏi lại bản thân, hối hận sao? Mà nếu vận mệnh thật sự cho nàng cơ hội một lần nữa, chỉ sợ đáp án vẫn là giống nhau.
Nàng kỳ thực chưa bao giờ hối hận. Cho dù biết rõ phía trước là vách núi sâu thẳm, nàng vẫn không có ý quay đầu lại, thành toàn Bạch Tử Họa, càng là thành toàn chính nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]