“Phu nhân, phu nhân --”
Thành Thị đang chọn lựa vải vóc để may xiêm y mới theo mùa cho Hoa Mộ Dao, thì nghe thấy một giọng nói dồn dập từ bên ngoài truyền tới.
“Ở trước mặt phu nhân, hốt ha hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì nữa!” Lý ma ma nhìn gã sai vặt hốt hoảng chạy tới, liền khiển trách.
Gã sai vặt kia vội vàng quỳ xuống, kích động nói: “Ngoài cửa, ngoài cửa có người trong cung đến, bảo là muốn tới tuyên chỉ.”
Thành Thị vội vàng đứng dậy, trên mặt không khỏi xuất hiện vài phần kinh ngạc.
“Nương --” Hoa Mộ Dao nhìn thấy Thành Thị vội vã đi ra ngoài, hoàn toàn quên mất mình, liền lên tiếng nhắc nhở.
Thành Thị dừng bước, quay đầu nhìn lại, áy náy cười cười với Hoa Mộ Dao, rồi xoay người phân phó Chi Song và Chi Hủy: “Các ngươi cẩn thận hầu hạ tiểu thư hồi viện.”
“Con ngoan ngoãn nghe lời, đợi ở trong viện của mình đừng đi loạn, lát nữa mẫu thân sẽ trở lại tìm con.” Thành Thị âu yếm nhìn Hoa Mộ Dao dặn dò.
Hoa Mộ Dao bĩu môi, mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu một cái.
Nói dứt lời, Thành Thị liền vội vã đi ra ngoài cửa, dưới sự hộ tống của hai nha hoàn, Hoa Mộ Dao cũng đi về viện của mình.
Năm Hoa Mộ Dao tròn ba tuổi, rốt cuộc cũng có viện tử của riêng mình, nó nằm không xa viện tử của Thành Thị, bé đã tự đặt cho viện tử của mình một cái tên, gọi là Chước Hoa uyển, lấy từ "đào chi yêu yêu, chước chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-thi-chieu-nguyet/117392/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.