Chương trước
Chương sau
Hòa Thân thấy Vương Thủ Thành bị dọa thành như vậy, trong lòng hoảng loạn, hắn sợ lời nói dối của mình thật sự dọa cho Vương Thủ Thành sợ đến phát bệnh, liền vội tiến tới trước khuyên: “Vương đại nhân, ngài sao thế, hai người nọ có lẽ chỉ là tiện miệng nói vui, về sau cũng chưa chắc sẽ gây phiền toái cho Vũ Châu cô nương!”

Vương Thủ Thành hét to hai tiếng rồi mới dần bình tĩnh lại, thở dài nói: “Hây..., thật ra như vậy cũng chẳng có gì là lạ, con gái ta cứ chạy lung tung bên ngoài, cũng đều tại ta cả mà!... Cũng tại ta đã hại con gái ta!...” Nói đến đây, Vương Thủ Thành lại bắt đầu rơi lệ.

Hòa Thân không ngờ bên trong còn có nội tình, thấy Vương Thủ Thành đau lòng như thế, cũng không tiện gặng hỏi, ngẩng đầu nhìn lên thấy Lưu Toàn vẫn còn trong nhà, bèn xua tay bảo gã ra ngoài trước, vì để Lưu Toàn ở lại đây, hắn không vững tâm, sợ lại để lộ kẽ hở. Chờ Lưu Toàn ra ngoài rồi, Hòa Thân bèn khuyên Vương Thủ Thành: “Vương đại nhân, sao ngài có thể nói vậy chứ? Tuy ta là vãn bối, vẫn chưa thành gia lập thất, nhưng cũng hiểu rõ bất luận phụ mẫu có làm gì, cũng chỉ vì muốn tốt cho hài nhi của mình... nào có đạo lý phụ mẫu hại hài nhi của mình chứ?”

Chức quan Vương Thủ Thành không to, vốn vì ông ta tính tình nông nổi, không biết che giấu thế giới nội tâm của bản thân, hôm nay lại rơi lệ trước mặt một vãn bối, vốn đã có chút thất thố rồi. Bây giờ vừa nghe người thanh niên nói những lời thấu tình đạt lý, lại quan tâm đến chuyện nhà họ, sau khi nghĩ Hòa Thân cũng xem là xuất thân danh môn, nên có nói ra nỗi khổ trong lòng cũng chẳng hại gì, thế là ông nông nổi kể lại đầu đuôi câu chuyện này cho hắn nghe.

Vương Thủ Thành này thời thanh niên có một cố giao ở Hộ Bộ, chính là Hộ bộ tả thị lang Vương Triệu Trung, lúc ấy hai nhà qua lại thường xuyên, thậm chí thân mật. Vào mùa xuân năm Càn Long thứ 16, phu nhân của Vương Thủ Thành và Vương Triệu Trung đồng thời mang thai, lúc đó hai người bèn chỉ phúc vi hôn, để biểu thị thành ý của mình, mỗi người còn tự tay viết hôn ước để trao cho người kia, thề không đổi thay. Phu nhân của Vương Thủ Thành sinh được một nữ nhi, đặt tên Vương Vũ Châu, phu nhân Vương Triệu Trung sinh một nam nhi, đặt tên Vương Sĩ Lâm. Lúc đó cả hai nhà đều rất hài vòng với hôn sự này, Vương Thủ Thành và Vương Triệu Trung cũng rất vui mừng, gia đình hai bên đều chờ hài nhi sớm ngày lớn khôn, để hoàn thành hôn sự cho đôi trẻ.

Nhưng vào năm Càn Long thứ 23, Vương Triệu Trung sắp lên làm Hộ bộ thượng thư, lại vì nhận hối lộ của Nguyễn Đại Minh, mà che giấu việc thiếu hụt lương thực ở Giang Tây, bị hình bộ thượng thư đương thời là Lưu Thống Huân chém đầu tịch thu gia sản, hai anh của Vương Sĩ Lâm cũng vì vụ án này bị đầy đến Tây Nam lao dịch. Từ đó, gia đình Vương Triệu Trung sa sút, năm thứ hai từ khi Vương Triệu Trung xảy ra chuyện, Vương phu nhân cũng lâm bệnh mà chết, sau đó lại qua mấy lần trắc trở, đến giờ nhà họ Vương chỉ còn lại một mình Vương Sĩ Lâm.

Nếu Vương Sĩ Lâm chăm chỉ học thành, sau này đỗ đạt công danh, cũng đặng nở mày nở mặt, nhưng từ khi phụ thân hắn mất, hắn đã tự chịu bại lụi, chỉ trong mấy năm, đã phá tan tành chút gia sản còn lại của nhà họ Vương, bây giờ lại càng đàng điếm đỏ đen, ai cũng gọi hắn là Vương Tam bại gia thái bảo, gọi tắt Vương Tam Nhi.

Tên Vương Tam Nhi này tuy nói đã bán hết gia sản trong nhà, nhưng bức hôn ước của phụ thân hắn để lại, hắn vẫn giữ gìn rất kỹ. Hơn nữa tên Vương Tam Nhi này nghe nói Vương Vũ Châu xin đẹp muôn phần, lại càng xem trọng bức hôn ước, còn từng lan truyền ra ngoài, nói là đến ngày tháng sẽ lập tức cùng Vương Vũ Châu thành thân, nếu lão già Vương đó dám không chịu gả Vương Vũ Châu cho hắn, hắn sẽ lấy bức hôn ước do chính tay Vương Thủ Thành đích thân viết, đến công đường của Thuận Thiên Phủ mà cáo trạng.

Hòa Thân nghe xong lời trần thuật của Vương Thủ Thành, mới xem như hoàn toàn hiểu nguyên nhân hôm nay Vương Vũ Châu đến miếu Thành Hoàng dâng hương, nghĩ lại thì đấy cũng là chuyện đến bước đường cùng, trong xã hội phong kiến này, hôn ước cũng quan trọng không kém gì hợp đồng của thời hiện đại, nếu lỡ Vương Tam Nhi thật đi cáo quan, nói không chừng Thuận Thiên Phủ Doãn sẽ phán giao Vũ Châu cho tên Vương Tam Nhi này.

Vương Thủ Thành nói tiếp: “Nữ nhi của ta từ khi biết phẩm hạnh của Vương Tam Nhi, thề chết không chịu lấy hắn, còn nói nếu ta đồng ý hôn sự này, nó sẽ lập tức treo cổ tự vẫn đi tìm mẫu thân nó. Nếu đổi lại là gia đình khác, bất quá chỉ chịu mang danh thất hôn, ta vì nữ nhi có liều cái mặt già này cũng cam chịu, nhưng cái tên Vương tam Nhi này đúng là tên vô lại mà...”

Hòa Thân có ý nói với Vương Thủ Thành là, đấy là chuyện hai nhà lão, một người ngoài như tôi, không tiện hỏi nhiều rồi bỏ đi cho qua chuyện, nhưng cô nương Vũ Châu đó quá đẹp, đẹp đến khiến người khác hồn bay phách lạc, nếu thật phải lấy tên Vương Tam Nhi vô lại, vậy chẳng phải sẽ khiến Hòa Thân hắn đau lòng đến chết sao? Thế là trong đầu hắn lục lọi lại những cảnh phim, đoạn tiểu thuyết hắn đã từng xem, và cả những mưu kế trong dân gian, xem có thể nghĩ ra cách cứu Vũ Châu cô nương không, nhưng suy đi nghĩ lại cả nửa ngày trời cũng không nghĩ ra cách thích hợp.

Vương Thủ Thành vốn không mong có ai giúp được mình, thấy Hòa Thân cứ ngồi ngây ra đó, lại thở dài, thầm than: “... hôn kỳ xem ra cũng đã gần kề rồi, nếu quả thật hết cách, đến lúc đó ta mua gói thuốc chuột cùng con gái khổ mạng của ta uống, đến âm tào địa phủ đoàn viên với phu nhân...”

Hòa Thân giật mình, vội nói: “Vương đại nhân, ngài đừng tuyệt vọng như vậy!... chúng ta cùng nghĩ, xem có cách nào không!”

Lúc này tấm rèm phòng khách được vén lên, Vương Vũ Châu bước vào, Hòa Thân nhìn thấy Vương Vũ Châu đã mặc quần áo nữ nhi trở lại, tà áo phất phơ, da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp muôn phần, đúng là không một khuyết điểm, cảm giác đó giống như tiên nhân lạc xuống phàm trần vậy, khiến lòng người nảy ý tương tư, nhưng hắn cũng không tiện nhìn lâu, chỉ vội vàng liếc qua, rồi quay đầu đi.

Vương Vũ Châu có thể lúc nãy đứng ngoài cửa đã nghe câu chuyện giữa Hòa Thân và phụ thân, lúc này đôi mày liễu hếch cao, giận đùng đùng nói với phụ thân: “Mọi sự đều trách tại nữ nhi khổ mệnh! Phụ thân đừng vì thế mà đau lòng, bất quá nữ nhi chết đi cho xong, mong phụ thân bảo trọng sức khỏe!” Nàng quay mắt nhìn người đang nói chuyện với phụ thân mình, là một thanh niên hào hoa điển nhã, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt sáng, từ trên người chàng ta phát ra một luồng chính khí, nhìn rồi lại nhìn, bỗng thấy như mê dại đi.

Bị Vương Vũ Châu nhìn như thế, Hòa Thân cảm thấy hơi thở gấp rút, trên mặt nóng bừng, nhưng với sự từng trải và nắm bắt tâm lý của hắn, trong tích tắc đã lấy lại bình tĩnh, cười thật phong độ, nói với Vương Thủ Thành: “Vương đại nhân đừng quá buồn phiền, đã nghe được câu chuyện bất bình này, người bình dị như Hòa Thân tôi đây, cũng nguyện dốc hết sức mình để báo đáp ơn Vương đại nhân đây, ngày xưa đã chuẩn bị quân hưởng cho phụ thân ta!”

Câu nói này của Hòa Thân nghe mắt cả dạ, làm tan biến mối nghi ngờ của Vương Vũ Châu với hắn, lại vừa thêm vài phần mặt mũi cho Vương Thủ Thành ở trước mặt con gái. Vương Thủ Thành nghe Hòa Thân nói thế, trong lòng cảm động, nói với con gái: “Hòa công tử là gia đình danh môn, nay đã là Đô Úy trẻ nhất... niệm tình năm xưa ta và phụ thân hắn có duyên gặp một lần, đã xem chuyện của con cũng như chuyện của người ta, dù có giúp được hay không, thì Hòa công tử cũng là ân nhân nhà ta! Châu Nhi, còn không mau qua tạ ơn Hòa công tử!”

Vương Vũ Châu không ngờ khơi khơi lại có thêm một vị ân nhân, nhất thời không thể chấp nhận, nhưng phụ thân đã mở lời, nàng không tiện làm trái, huống chi vừa nãy gặp mặt đã nảy sinh thiện cảm với Hòa Thân, thế là mau chóng đến bên cạnh Hòa Thân cúi lạy, miệng nói: “Đa tạ Hòa công tử!”

Hòa Thân lần đầu được ở gần Vương Vũ Châu như vậy, liền cảm thấy ngất ngây, lại nhìn vẻ đẹp mê hoặc đã trở lại trên khuôn mặt Vương Vũ Châu, khiến cô dung mạo điên đảo hồn phách. Hòa Thân cố gắng kềm lại cảm xúc trong lòng, hai tay vịn nhẹ nói: “Vương tiểu thư mau đứng lên, đừng làm thế, Hòa Mỗ thật lấy làm hổ thẹn mà!” Trong lòng đang căng thẳng lục lọi ký ức dung hợp giữa hai thế giới, chỉnh lý lại xem có thể nghĩ ra cách nào để cứu được Vương Vũ Châu.

Trong lòng Hòa Thân đang cố nghĩ đối sách trong trí nhớ, tay hắn vốn chỉ vịn hờ vào Vũ Châu cô nương, không ngờ cơ thể hắn lại ngã về trước quá nhiều, lúc tay hắn đặt xuống cũng đúng lúc Vương Vũ Châu đứng dậy, Hòa Thân liền cảm thấy tay mình như chạm vào một miếng ngọc mịn màng ấm áp vậy, vừa định thần lại đã thấy tay mình đang chạm vào khuôn mặt mỹ miều của Vũ Châu, toàn thân trên dưới liền nóng bừng lên.

Lúc này những người trong phòng khách đều ngẩn ra, may mà mọi người đều nhìn rõ, là tay Hòa Thân vô tình chạm vào mặt Vương Vũ Châu, vốn không phải hành động vô tắc nào. Hòa Thân lập tức cảm thấy thật quá đáng, đừng nói là ở cái thời đại nam nữ thụ thụ bất thân này, cho dù là thế ký 21 của 300 năm sau, vừa gặp mặt mà tay đã rờ trên má con gái người ta, cũng là chuyện thất lễ rồi. Hễ nghĩ đến điều này, Hòa Thân càng bất an, ngồi lặng trên ghế một hồi vẫn chưa định thần lại được.

Vương Vũ Châu rõ ràng biết khuôn mặt mình là vô tình đụng vào ngón tay của Hòa Thân, nhưng ở trước mặt biết bao nhiêu người, cũng là một việc xấu hổ, đứng dậy gật đầu với phụ thân và Hòa Thân xong liền rời khỏi phòng khách. Vương Thủ Thành một lòng muốn Hòa Thân nghĩ cách cứu con gái mình, không ngờ con gái vừa bước vào đã xảy ra sự ngượng ngùng này, ông lại sợ Hòa Thân vì mặt mũi sẽ bỏ đi cho qua chuyện, bèn vội đứng lên, nói với Hòa Thân: “Hòa công tử, hôm nay lần đầu gặp mặt, chúng ta đã rất hợp ý nhau, ta sẽ lập tức bảo người nhà chuẩn bị tiệc rượu, chúng ta cùng cạn vài ly!”

Hòa Thân lúc này đã trở lại như thường, cười sảng khoái, xua tay với đám gia nhân đang định đi bày yến tiệc, nói với Vương Thủ Thành: “Vương đại nhân, ta chỉ tiện thể đến nhà công tử..., à không, tiểu thư để cảnh tỉnh, đâu dám mạo muội làm phiền!”

Vương Thủ Thành khó khăn lắm mới vớ được bài thuốc cứu mạng Hòa Thân, đâu dễ gì thả hắn đi, thấy Hòa Thân không chịu dùng cơm với ông, lại kéo Hòa Thân ngồi xuống ghế, cười nói: “Nếu Hòa công tử đã bất tiện, thì hôm khác vậy. Chúng ta uống trà, … uống trà nhé!” Tuy sự việc này rối rắm, xử lý không tốt có thể sẽ đụng tới quan trên, nhưng toàn gia Vương Thủ Thành lại xem trọng Hòa Thân như vậy, cũng thật khiến hắn lấy làm tự hào, luồng hào khí trong lòng liến khiến hắn nóng máu, lại bắt đầu bàn luận với Vương Thủ Thành.

Vương Thủ Thành nói: “Nếu tên Vương Tam Nhi này chỉ là thích rượu chè nhàn rỗi thì cũng đành, Thành Gia ta sau này sẽ nghiêm khắc quản giáo lại, thiết nghĩ cũng có thể thu phục nhân tâm, tuy bổng lộc ta ít, nhưng cũng đủ để hắn sống yên ổn qua ngày, chờ hai năm sau hắn có hài nhi, thiết nghĩ cũng đã khá khẩm hơn rồi!... Nhưng tên này ngoài ăn uống ra, lại còn nghiện hút thuốc phiện và bài bạc, ai mà chẳng biết đó là hai thứ không thể đụng vào chứ, một khi đã đụng vào, ngoài tán gia bại sản, bán vợ đợ con ra, đâu còn con đường khác để mà đi?”

Hòa Thân nghe Vương Thủ Thành nói vậy, trong lòng khâm phục, nhìn lão nhân gia này trông chất phác đến mức hồ đồ, không ngờ lại ohaan tích vấn đề độc đáo như vậy, nhưng giải quyết vấn đề thì chưa được hay lắm. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ông ta, thử nghĩ một vị quan nghèo ở nông thôn, có thể dựa dẫm được gì chứ? Đổi lại nếu là một quý tộc hào môn lắm quyền nhiều tiền, thì cũng có thể làm được gì chứ?

Vừa nãy Vương Thủ Thành nhắc đến việt hút sách và cờ bạc đã thức tỉnh Hòa Thân, cờ bạc thì Hòa Thân không rành, thời đi học cùng bạn chơi bài poker để đổi phiếu cơm, lần nào hắn cũng thua đến nát lòng, thề rằng không bao giờ bước vào đổ trường, nhưng nói đến hút sách, lại nhắc hắn nhớ đến một chuyện!

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.