Liễu Hỷ Công rót rượu mời Hòa Thân một chum trước, từ tốn nói: “Nếu Hòa công tử đã nhận lời tương trợ thì không có việc gì không thể giải quyết rồi. Nào, chúng ta cạn ly rượu này trước đã!” Dứt lời, Liễu Hỷ Công ngửa cổ uống cạn.
Hòa Thân lắc đầu ngao ngán, tên Liễu Hỷ Công này đúng là thừa gió bẻ măng, mình vừa hỏi xảy ra chuyện gì mà đã tưởng mình đồng ý nhảy vào vạc dầu sôi rồi, nhưng giờ đây không được để lộ sơ hở, lỡ lão tri phủ này trở mặt phán một câu “3 vạn lượng bạc và 5 vạn đấu lương thực của Triệu Nhân Nghĩa không được miễn!” thì chẳng phải mình uổng công đến phủ Khai Phong à? Nghĩ thế nên Hòa Thân không nhận lời cũng không từ chối, chỉ nâng ly rượu uống cạn.
Liễu Hỷ Công vừa định nói tiếp, chợt thấy tên quan quân vừa hộ tống Hòa Thân bước vào, cung kính hành lễ xong bầm báo: “Đại nhân, hai mươi mấy tên giáo phỉ Bạch Liên giáo bắt được đêm qua nên xử trí thế nào? Xin đại nhân chỉ thị!”
“Chém hết cho ta!” Liễu Hỷ Công lạnh lùng phán.
“Tuân lệnh!” Tên quan quân nhận lệnh lui ra.
Bây giờ Hòa Thân mới hiểu tại sao trên phố lại tăng thêm nhiều binh sĩ tuần tra đến thế, lúc đầu hắn còn tưởng Liễu Hỷ Công muốn trừng trị mình, thì ra đêm qua phủ Khai Phong truy bắt giáo chúng Bạch Liên giáo, đội thân binh đến dịch trạm đón hắn cũng không vì áp giải, chẳng qua Liễu Hỷ Công muốn bảo vệ an toàn cho hắn mà thôi.
Hòa Thân đột nhiên nghe Liễu Hỷ Công phán lệnh “Chém!” nhẹ tênh, thót tim một cái, nghĩ đến chỉ một câu lệnh thôi mà đã có hai mươi mấy cái đầu lìa khỏi cổ rồi, làm vậy có tàn nhẫn quá không? Nhưng việc này nhẹ thì thuộc công vụ quan phủ, nặng thì xếp vào hàng quốc sách do Liễu Hỷ Công đang thi hành nhiệm vụ tiêu diệt Bạch Liên giáo, Hòa Thân dù thế nào cũng không thể ra tay ngăn cản.
Liễu Hỷ Công quan sát sắc mặt trắng bệch của Hòa Thân, biết đã làm Hòa công tử hoảng sợ, thế là mỉm cười trấn an: “Hòa công tử không biết đấy thôi, triều đình hận thấu xương Bạch Liên giáo nên thái độ của triều đình Đại Thanh từ trước đến nay chỉ có một chữ GIẾT, phải giết sạch Bạch Liên giáo bằng mọi giá để răn đe kẻ khác.”
Nghe Liễu Hỷ Công cố tình nhấn mạnh chữ “Giết”, Hòa Thân rùng mình một cái, thật ra hắn không phải hạng người nhát gan, nhưng cách tàn sát không qua xét xử trên quả thật có phần tàn bạo, đi ngược lại với tinh thần pháp luật văn minh của thời hiện đại.
Liễu Hỷ Công thấy Hòa Thân ngơ ngơ ngáo ngáo liền giải thích thêm: “Cũng có trường hợp bắt được giáo phỉ Bạch Liên giáo không giết, năm ngoái tổng đốc Tứ Xuyên Khôi Luân bắt được vài tên nghi ngờ là giáo chúng Bạch Liên giáo, sau đó tra hỏi biết là không phải nên đã thả ra, việc này xui xẻo làm sao để thập ngũ a ca đến thị sát biết được, ngay ngày hôm sau đã trừng phạt Khôi Luân, một quan viên nhất phẩm công lao hiển hách chỉ vì mấy tên Bạch Liên giáo mà rơi mũ ô sa, công tử nói xem việc này có oan ức không kia chứ?”
Hòa Thân sớm biết chính sách của Càn Long đối với Bạch Liên giáo là đuổi cùng giết tận, điều này hoang đường biết bao! Thế mà thời trị vì của Càn Long lại được ca tụng là Càn Long thịnh thế, nghĩ mà buồn cười giả tạo!
Nói chuyện Bạch Liên giáo một hồi, hoàng hôn buông xuống, lúc này Liễu Hỷ Công mới tiết lộ việc rắc rối lớn mà ông gặp phải với Hòa Thân.
Thì ra gần đây tổng đốc Thiểm Tây có tấu lên triều đình, đại ý tấu chương là những năm cuối đời Khang Hy, quan viên triều đình làm thâm hụt ngân sách quốc khố nghiêm trọng, sau này Ung Chính trị vì đã toàn lực thu hồi nên tình hình mới có chuyển biến tốt, nhưng từ khi hoàng đế Càn Long đăng cơ đến nay “nhân trị thiên hạ”, đây vốn thể hiện tấm lòng nhân nghĩa của hoàng thượng, nhưng một số quan viên triều đình lại bắt đầu mượn ngân lượng từ trong quốc khố, quan kinh thành mượn lại bộ, quan địa phương mượn phiên khố địa phương, nay đã đến mức không thể không trị nữa rồi.
Liễu Hỷ Công biết được tin trên cảm thấy triều đình sắp có động thái hành động, kinh thành phải xử lý khoản thâm hụt của lại bộ, quan địa phương phải xử lý khoản thâm hụt trong phiên khố, đây đã là việc mười mươi phải làm ngay, nếu mình không hành động kịp thời, đến lúc triều đình ban chiếu chỉ xuống thì nguy to.
Nghe Liễu Hỷ Công kể xong, Hòa Thân một mặt cảm thán tầm nhìn xa trông rộng của Liễu Hỷ Công, mặt khác lại khâm phục Liễu Hỷ Công có khứu giác chính trị cực kỳ nhạy bén. Chỉ có điều đây là việc lớn của triều đình, làm không tốt sẽ bay đầu như chơi, Hòa Thân đâu dám ỷ mình thông minh mà đứng ra gánh lấy trách nhiệm, nếu giải quyết tốt sẽ bị người ta nắm đuôi uy hiếp suốt đời, còn giải quyết không tốt dễ bị đem ra làm kẻ thế mạng, hắn tuyệt đối không chịu làm trò ngu ngốc ấy đâu.
Liễu Hỷ Công hình như đoán ra tâm tư của Hòa Thân, cười ha hả nói: “Việc này dù sao vẫn chưa xảy ra, ta chỉ nhắc qua thế thôi, nhưng việc kinh doanh của Hòa công tử nhất định phải đến phủ Khai Phong phát triển, có vậy ta mới được xem tài kinh doanh của Hòa công tử chứ.”
Hòa Thân lên cơn tò mò, bèn nhỏ tiếng dò hỏi: “Liễu đại nhân, ngài giữ chức tri phủ Khai Phong đến nay đã thâm hụt bao nhiêu rồi?”
Lúc này Liễu Hỷ Công đã ngà ngà say, dáo dác nhìn xung quanh theo thói quen, không lên tiếng trả lời, chỉ giơ lên một ngón tay.
“Một vạn lượng?” Hòa Thân hỏi.
Liễu Hỷ Công lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải mười vạn lượng chứ? Đó là một con số khổng lồ đấy!” Hòa Thân trợn tròn mắt hỏi tiếp.
“Là một trăm vạn lượng.” Liễu Hỷ Công trả lời nhẹ tênh.
“Á!” Hòa Thân sém cắn vào lưỡi, hốt hoảng kêu lên: “Nhiều đến vậy sao? Một tri phủ Khai Phong mà lại... làm thâm hụt đến một trăm vạn lượng bạc?”
Thật ra Hòa Thân kinh hãi cũng có lý, hắn tính nhẩm dù cả nhà lớn bé, thêm vào họ hàng thân thích bên nội bên ngoại và cả đám bạn bè ăn chơi trác táng của Liễu Hỷ Công, mỗi ngày không ăn cơm chỉ ngồi gặm bạc trắng, với thời gian giữ chức tri phủ Khai Phong mới 2 năm, dù tính thế nào cũng không thế tiêu sạch một trăm vạn lượng chứ?
Liễu Hỷ Công thấy Hòa Thân tỏ vẻ không tin, thở dài một tiếng xong bắt đầu kể lể, mỗi lần kể một câu ông lại nốc một ly rượu, đập mạnh ly lên bàn nói: “Số bạc ấy chẳng phải ta tham, cũng không phải ăn chơi trác táng tiêu mất, càng không phải vận chuyển về quê nhà ở Chiết Giang của ta, mà là... mà là kinh doanh buôn bán bị lỗ! Ài...”
Hòa Thân nghe Liễu Hỷ Công bảo kinh doanh lỗ hết một trăm vạn lượng liền cảm thấy kỳ lạ, vào thời này không có thị trường chứng khoán, buôn bán thông thường muốn lỗ hết một trăm vạn lượng xem ra khó lắm thay! Bèn làm bộ thương cảm tìm hiểu: “Liễu đại nhân đã kinh doanh mặt hàng gì mà lỗ nhiều ngân lượng đến thế?”
“Hễ nhắc đến chuyện này là ta cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người, người ta kinh doanh lời lỗ còn được than vãn với người ngoài, còn ta dù lời hay lỗ cũng không được tiết lộ với ai mới khổ chứ!” Liễu Hỷ Công rầu rĩ nói: “Ta đã hợp tác kinh doanh với người Tây Dương, mùa xuân năm nay có một thương buôn Anh quốc tên là John Lavvrence gì đó xuất hiện, ta đã hợp tác với y bán sang Anh quốc một lô hàng tơ lụa và lá trà, lô hàng chất đầy cả một thuyền, trị giá đến 100 vạn bảng Anh, tương đương 300 vạn lượng bạc, nhưng thuyền hàng đó vừa ra đến biến đã gặp phải đạo tặc, cả thuyền hàng bị cướp sạch sành sanh. Tên John Lawrence đó chịu lỗ 200 vạn lượng, nhưng 100 vạn lượng còn lại cũng lấy mạng ta rồi! Nếu không nghĩ cách kiếm tiền bù vào khoản thâm hụt, đừng nói là ta, dù đến đời cháu chắt chút chít của ta không ăn không uống cũng không đền nổi đó Hòa công tử!”
Hòa Thân sửng sốt kêu lên: “Mối kinh doanh của Liễu đại nhân đúng là lớn đó nha, hợp tác với cả người Tây Dương, chỉ tiếc là bị cướp, nếu thành công chắc chắn kiếm được một mớ kếch sù rồi.”
“Hòa công tử đừng cười Liễu mỗ nữa! Nhưng nếu lô hàng kia bình an đến được Anh quốc thì chắc ta cũng kiếm được 80 đến 100 vạn lượng.” Liễu Hỷ Công nghe nhắc đến tiền, vực lại chút tinh thần nói: “Lá trả, tơ lụa, đồ sành sứ của chúng ta xem tựa bình thường, nhưng khi vận chuyển đến Anh quốc thì giá bán có thể gấp mấy lần đấy.”
Hòa Thân biết chính sách bế quan tỏa cảng, nghiêm cấm kinh doanh buôn bán với người Tây Dương của triều Đại Thanh, hắn cũng hiểu tại sao Liễu Hỷ Công lỗ tiền mà chẳng dám than thở với ai, nhưng giờ đây hắn bắt đầu cảm thấy Liễu Hỷ Công có tư chất của một thương gia, nếu vào thế kỷ 21, ông chắc chắn trở thành một nhân vật nổi bật trên thương trường rồi.
Huyên thuyên nói chuyện hồi lâu, ngoài trời màn đêm che phủ, Hòa Thân thấy không còn sớm nữa, vừa định đứng dậy cáo từ, nhưng khi hắn chưa kịp đứng dậy, cánh cửa đại sảnh đột nhiên “Rầm!” một tiếng bị ai đó đá tung, tiếp đến một hắc y nhân vung đại đao sáng loáng xông vào, vừa thấy Liễu Hỷ Công ngồi bên bàn tiệc, hắc y nhân quay đầu ra ngoài cửa hét lớn: “Sư tỷ, tên cẩu quan ở đây này!”
Hắc y nhân vừa thông báo xong, bên ngoải lập tức có bảy tám người xông vào, người nào cũng lăm lăm đao kiếm trong tay, lao tới bao vây Hòa Thân và Liễu Hỷ Công vào giữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]