Chương trước
Chương sau
Phong thư này của A Quế chính là viết cho thống lĩnh quân lục doanh Nam Kinh, vừa rồi tên thân tín của A Quế vừa rời khỏi khách điếm đã bị Đỗ Tử Kiệt sớm mai phục ở chung quanh theo dõi, bởi vì ở chung quanh khách điếm không dễ xuống tay, lại dễ dàng đánh rắn động cỏ, cho nên Đỗ Tử Kiệt liền lập tức phái người thông báo cho đội trưởng cánh quân nhị lộ Tạ Phi Kiếm, để cho hắn ở ngoài thành nghĩ cách xuống tay. Vì thế thân tín này của A Quế vừa ra khỏi cửa thành không xa đã bị người của Tạ Phi Kiếm nghĩ cách đốn ngã, vừa lật người, phát hiện trong lòng có phong thư, vì thế Tạ Phi Kiếm không dám một mình làm chủ, lập tức trở về thành giao cho Hòa Thân.

Nội dung chủ yếu phong thư này của A Quế chính là sau khi thống lĩnh quân lục doanh Nam Kinh Huệ Hùng nhận được thư, lập tức chuẩn bị cho hắn một đội binh lục doanh, chờ mệnh lệnh của hắn, lập tức đi đến Nam Kinh nghe hiệu lệnh của hắn.

Hòa Thân sau khi xem xong phong thư đến nhà vệ sinh dạo qua một vòng, bởi vì hắn cần một thời gian ngắn nhất để phán đoán chuẩn xác, nếu không rất có khả năng sẽ làm hỏng đại sự...

Tạ Phi Kiếm ở bên ngoài vừa thấy Hòa Thân từ nhà vệ sinh đi ra, vội vàng tiến lên nói: “Hòa đại nhân, ngài có phân phó gì, tại hạ lập tức đi làm!”

“Người truyền tin kia đâu?” Hòa Thân hỏi.

“Người truyền tin kia mướn một chiếc xe ngựa ra ngoài thành, không có lời nói của đại nhân chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên đành phải tìm một chiếc xe ngựa, cố ý tạo một sự kiện đâm xe, bây giờ người kia còn đang hôn mê! – Giết hay là không, mong đại nhân định đoạt!” Tạ Phi Kiếm nói.

“Được! Ngươi lập tức trở về, lấy danh nghĩa tuần phủ phòng nha môn tri phủ Nam Kinh đến xử lý hiện trường tai nạn xe cộ, sau đó đem này phong thư này để trên người kẻ truyền tin, coi như không có chuyện gì xảy ra! -- Nhớ kỹ, có thể tha thì tha, nhưng cũng không được để cho hắn phát giác ra, thời điểm cần thiết lại phái người đến thông báo cho A Quế ở đây!” Hòa Thân phân phó nói.

“Tuân mệnh đại nhân!” Tạ Phi Kiếm nói xong xoay người đi.

Chờ Hòa Thân vào phòng, A Quế liền thiếu kiên nhẫn, hắn đang buồn bực chuyện quân lương của Phúc Khang An, vì thế tiến lên giữ chặt tay Hòa Thân nói: “Hòa đại nhân, chúng ta mau nghĩ cách đi, -- Phúc Khang An bên kia cũng không thể đợi lâu hơn nữa!”

“Quế Trung Đường, Ngồi... Ngồi xuống nói!” Hòa Thân một mặt nhường chỗ ngồi cho A Quế, một mặt ở trong lòng tính toán làm thế nào thông qua chuyện quân phí của Phúc Khang An lại có thể đào được gốc của A Quế này.

“Hòa đại nhân, ngươi xem có thể ở trong kho Lưỡng Giang mượn đỡ một chút, hoặc đi tìm Doãn Kế Thiện nghĩ cách, tóm lại cứu binh như cứu hoả, -- Việc này tuyệt đối không chậm trễ được, nếu không sẽ xảy ra việc lớn!” A Quế vội la lên.

Hòa Thân vừa thấy bộ dáng A Quế gấp đến độ vò đầu bứt tai thật là buồn cười, thật ra chuyện quân phí hắn đã sớm giải quyết, bây giờ đang để trong kho Chiêm viện của hắn, khi nào dùng chỉ là chuyện một câu nói của hắn, nhưng hắn vẫn không chút hoang mang nói với A Quế: “Quế Trung Đường, ngài có điều không biết! Từ sau buổi chiều hôm đó Hoàng Thượng cho ta làm đại thần tài chính, Doãn Kế Thiện kia trong buổi tối liền giao kho Lưỡng Giang cho ta, bây giờ có thể nói ông ấy đã buông tay, có chuyện liên quan đến tiền cũng chẳng quan tâm, nhưng cần dùng đến tiền lại muốn giơ tay đòi tôi;

-- Nửa tháng trước, Triệu Huệ và Hải Lan Sát của Tân Cương cũng phái người trở về thúc giục quân lương. Bọn họ đóng quân ở gần Bác Cách Đạt của Thiên Sơn, từ tháng mười năm ngoái đại tuyết đã phong tỏa ngọn núi, bên trong người không ra được bên ngoài người cũng không vào được, qua tiêu hao gần nửa năm, bọn họ đem cây khô lá rụng trên núi đều làm lương thực ăn. Đường núi vừa thông suốt, bọn họ liền phái người đến Nam Kinh tìm ta đòi lương đòi bạc, Trung Đường đại nhân cũng biết tính tình xấu xa của Triệu Huệ Quân Môn, hai người của hắn phái tới đến một câu dễ nghe cũng không có, hạn ta trong vòng 3 ngày phải chuẩn bị cho bọn hắn chừng hai trăm vạn, hơn nữa còn truyền lời của quân môn bọn họ, nói " tiểu tử Hòa Thân này nếu làm lỡ đại sự của ta, ta sẽ lập tức dẫn binh về trước phá nát cái nha môn của hắn, sau đó mới đến Tân Cương đi đánh giặc". -- Quế Trung Đường, người xem xem!”

A Quế biết điều đó, Triệu Huệ và Hải Lan Sát kia năm ngoái đã đến Bắc Kinh làm loạn, đầu tiên là đến đại đường hộ bộ thổi râu trừng mắt, sau khi đến nhà hộ bộ thượng thư chơi xấu, còn cùng đại thần quân cơ vỗ bàn mắng chửi; cuối cùng vẫn là Hoàng Thượng phải ra mặt, để cho bọn họ khai xuân năm nay xong đến Nam Kinh tìm Hòa Thân đòi tiền.

Nghĩ đến đây, A Quế quả thực không biết làm sao bây giờ mới được, đành phải ngượng ngùng nói: “Vậy Hòa đại nhân phải nghĩ cách!”

“Ta dám không nghĩ cách choTriệu Huệ sao, mấy ngày nay hễ có tiền liền lấy từ trong kho, có bạc liền rút từ sổ sách, làm kinh doanh, giết người nước ngoài, thậm chí ta còn bán miếng đất phía sau phủ Nam Kinh! -- Quế Trung Đường, ngài không nhìn thấy bộ dáng của hai tên quan quân của Triệu Huệ phái tới -- quần áo treo trên người bọn họ, bọn họ thuần túy là cái giá áo; vừa cởi quần áo, chính là một đống xương!” Hòa Thân càng nói càng dũng cảm, càng nói càng để bụng, cuối cùng làm cho A Quế vừa đặt mông ngồi xuống ghế bắt đầu thấy thương tâm.

Thật ra lời nói của Hòa Thân đại đa số đều là lời nói thật, bây giờ vừa thấy A Quế như vậy, lại thêm mắm thêm muối, nói những binh lính thật là thảm thương, đừng nói A Quế là một đại soái thường xuyên mang binh rung động, ngay cả những người đứng xem ở trong phòng này cũng đau lòng không kém “— Quế Trung Đường, khi hai tên quan quân của Triệu Huệ đi khỏi, đồ ăn ngon cũng không cần, chỉ lấy một đống rau từ trong vườn, nói là mang về cho các huynh đệ nếm thử chút rau xanh, những binh lính này đều đã gần một năm chưa được ăn rau xanh...”

“Hòa đại nhân,... Ngươi đừng nói nữa, khổ như vậy A Quế ta cũng từng chịu rồi! -- Một khi bị nhốt ở trong núi lớn, thật sự là lên trời không đường, xuống đất không cửa...! Vậy tiền và lương thực của Triệu Huệ Hòa đại nhân đã đưa đến cho bọn họ chưa?” A Quế nói.

“ Ta phải làm ầm ĩ hơn một tháng, mới gom cho bọn họ được một nửa, còn lại cũng đành phải đợi đến mùa hè thu thuế má thì mới có cách! -- Triệu Huệ để lại cho ta một lỗ thủng ta còn chưa lấp được, không những thế Phúc Khang An lại phái người đến đây!” Hòa Thân cười gượng nói.

“Vậy ngươi còn có thể sống tiếp không? Làm cho người ta sống thế nào đây?... Ai!” A Quế lo lắng đến độ bắt đầu ở trong phòng đi đi lại lại, vừa đi vừa chửi bậy.

Hòa Thân vừa thấy thế là được rồi, đứng lên đi đến trước mặt A Quế, mang bộ dạng vô cùng đáng thương nói: “Quế đại nhân, ta nghĩ lần này có giết ta, quân lương của Phúc Khang An ta cũng không thể gom đủ cho hắn được! Tính tình của Phúc đại soái ngài cũng không phải không biết, Triệu Huệ và Hải Lan Sát hai người gộp lại cũng không bằng một cơn lửa giận của một mình hắn, -- Cho nên, Quế Trung Đường hay là áp giải ta vào kinh, giao cho hình bộ trị tội đi! Ta nghĩ chuyện ta phạm tội, hình bộ nhiều nhất xử ta tù giam, ta vào trong ngục giam sẽ cải tạo, nói không chừng Hoàng Thượng và thái hậu một ngày nào đó muốn đại xá thiên hạ sẽ thả ta ra? Đến lúc đó, ta lại một thân vô quan nhẹ nhàng, nhưng đánh chết ta cũng không làm một cẩu quan ngàn người mắng vạn người chửi như thế này! -- Các ngươi mau trói ta vào, để cho Quế Trung Đường áp giải ta đến Bắc Kinh trị tội!” Hòa Thân quay đầu lại hô hào bọn Lương Kiện.

“Ai ya... Ai ya! Ta nói Hòa đại nhân, ngươi không phải muốn A Quế ta lâm vào chỗ bất nhân bất nghĩa sao? Bây giờ Đại Thanh chúng ta có bao nhiêu việc lớn quân quốc chờ ngươi làm, ta cũng không thể hồ đồ bắt trụ cột chống trời của Đại Thanh này! Nếu thật sự là như vậy, đừng nói ba quân tướng sĩ sẽ mắng tám đời tổ tông của A Quế ta, mà Hoàng Thượng cũng không tha cho ta! -- Hòa đại nhân, ngươi mau ngồi xuống, mau ngồi xuống!” A Quế nói xong liền ấn Hòa Thân ngồi xuống ghế, lại phân phó người nói: “Mau dâng trà cho Hòa đại nhân!”

Ngay lúc A Quế đã bị Hòa Thân làm cho tâm phục khẩu phục, chỉ thấy một tên hầu tiến vào nói: “Hòa đại nhân, cách cửa thành ba dặm đã xảy ra hai chiếc xe ngựa đâm vào nhau...”

“Đây là chuyện linh tinh cũng đến phiền toái ta, không thấy ta đang cùng Quế Trung Đường thương lượng việc lớn quân quốc sao?” Hòa Thân lớn tiếng quát.

“Bẩm báo... Bẩm báo Hòa đại nhân, trên xe là... là người của Quế Trung Đường...” Tên lính kia nói.

“Người của ta?” A Quế lập tức từ trên ghế đứng lên, hỏi, “Ai, có bị làm sao không?”

“Chính là hai xe ngựa chạy quá nhanh, không ai nhường ai, cuối cùng đụng vào nhau! – Người của Quế Trung Đường đã tỉnh lại, thân thể không có vấn đề gì, bây giờ đã mời lang trung ở bên cạnh hầu hạ rồi!”

A Quế biết người kia chính là thân tín của hắn, là hắn vừa rồi phái ra đi truyền tin cho thống lĩnh quân lục doanh Nam Kinh Huệ Hùng. nhưng việc lớn kia thì sao, lá thư này ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết, vì thế liền nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, người kia là thân tín của ta, bây giờ ta phải đi xem!”

“Quế Trung Đường, vậy ngài đi xem đi! -- Nếu không, ta đưa ngài cùng đi?” Hòa Thân nói.

“Không cần, Hòa đại nhân vẫn là mau trở về chuẩn bị quân lương cho Phúc Khang An đi!” A Quế nói xong liền đi ra ngoài.

“Vậy được rồi, Quế Trung Đường ngài đi từ từ! – Rồi phái người dẫn đường cho Quế Trung Đường, có gì cần ta ra mặt, lập tức phái người cho ta biết!” Hòa Thân phân phó cho Lương Kiện nói.

Từ trong “Khách điếm Hanh Thông” đi ra, Hòa Thân liền không dừng ngựa chạy về Chiêm viên, lập tức phân phó Lương Kiện: “Thông báo cho đội ngũ của chúng ta! -- lập tức tập hợp!”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.