Đối với cái tên Bạch Thụy đó, Hòa Thân có chút đứng ngồi không yên, hắn cùng không muốn ăn cơm mà ngồi một mình trong thư phòng bắt đầu suy nghĩ: chuyện này vô cùng cơ mật thánh chỉ của Càn Long vừa tới, những người biết Lưu Dung đang ở núi Tấn Nhĩ là vô cùng ít, không ngờ mình còn chưa ra tay thì có kẻ đã chọc gậy vào, rốt cuộc người này là địch hay ta, sao hắn lại biết Lưu Dung ở núi Tấn Nhĩ? Xem ra sự tình không đơn giản như mình tưởng tượng, tình thế đúng là càng ngày càng phức tạp!
Đến nửa đêm, Đỗ Tử kiệt mới lôi được tên mà Bạch Thụy vứt trên thuyền chỗ bến tàu về.
“Hòa đại nhân, tên đó bị giam trong nhà lao rồi, mặc dù có bị thương nhưng không năng lắm, lão gia có muốn gặp hắn không?” Đỗ Tử Kiệt nói
“Nhìn điệu bộ hắn, có thể hỏi ra được gì không?” Hòa Thân đáp.
“Tại hạ nghĩ là đủ sặc, trên đường đi cứ liên mồm hét làm cho chúng tại hạ chỉ sém nữa là giết hắn chết, mồm miệng cũng cứng lắm” Đỗ Tử Kiệt đáp.
Nghe lời này hắn biết đêm nay ngủ không được rồi, là bọn người này thì nhất định là cứng đòn rồi, không cho hắn nếm mùi thì bọn hắn không thể mở mồm, nên ra lệnh với Lưu Toàn: “ Ngươi đi đi, nghĩ cách bắt hắn mở miệng cho ta”
“Lão gia yên tâm, loại người này không nợ gi chỉ nợ trượng, đêm nay tại hạ đảm bảo khiến hắn mở miệng, lão gia cứ đợi mà xem” Lưu Toàn nói xong tủm tỉm cười bỏ đi.
Hòa Than nhìn bóng dáng Lưu Toàn, thở dài thầm nghĩ: “ Không có cách gì, thật không có cách gì, nếu không bức hình e rằng đúng không còn cách nào khác”
Thế nhưng sự tình vượt ngoài dự đoán của hắn, không lâu sau, Lưu Toàn ủ rũ quay lại, vừa vào phòng đã bẩm: “Lão gia, tại hạ phục rồi, miệng tên đó cứng quá, các biện pháp thẩm vấn phạm nhân giai đoạn sơ cấp đều dùng hết rồi, nhưng không hỏi được gì”
Hòa Thân nghe xong cười: “ Vừa rồi ngươi nói khoác quá nhỉ? Sao thẩm vấn phạm nhân còn có giai đoạn sơ cấp?”
“Lão gia, tên đó mềm cứng không chịu, roi da, côn lớn đều dùng rồi nhưng vô dụng, đây là đồ vật dùng vào giai đoạn ban đầu, còn dùng thanh sắt nung, vôi thược về giai đoan cao cấp, nhưng làm thế thì hắn tàn tật mất, không cẩn thận còn mất mẹ mạng hắn” Lưu Toàn đáp.
Hòa Thân biết Lưu Toàn không phải người dễ dàng nhận thua, dễ dàng bỏ cuộc người khiến hắn ủ rũ thế kia đúng là tên không đơn giản rồi, nếu thật sự như lời Lưu Toàn nói, thì có dùng thêm sắt nung nói không chừng lại làm hắn chết. Thế đúng là coi mạng người như cỏ rác rồi, mặc dù hắn làm việc rất gọn ghẽ, chưa từng mềm lòng nhưng nay nếu dày vò tên kia đến chết trong lòng cũng có chút không đành nên nói: “ Đi, chúng ta di xem xem”
Hòa Thân đến nay đã hai lần tận mắt nhìn thấy hiện trường đẫm máu, lần đầu là đánh Đỗ Tử Kiệt, còn lần hai là đánh bọn người Tây Henry. Hai lần đều tróc da lòi thịt, máu chảy đầm đìa mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lí trước, nhưng vừa vào phòng giam nhìn thấy cảnh tượng tên kía hắn cũng sứng ra, đây đúng là chuyện mà chỉ có bọn Nhật và Pháp mới có thể làm.
Thấy tên kia bị treo trên một giá gỗ lớn, hai bên đeo xích sắt, bên dưới là lò lửa lớn.Đốm than đỏ bên dưới xem ra được dùng thay cho thanh sắt nung, người kia sớm đã bị côn và roi da quất cho máu thịt trộn lẫn đừng nói là dùng thanh sắt nung mà chỉ đánh trận nữa là đi chầu diêm vương, nên hắn khẽ động lòng nói với Lưu Toàng “Mau thả hắn xuống”
“Thả xuống” Lưu Toàn ra lệnh cho hai tên hành hình bên cạnh “ Dùng nước lạnh khiến hắn tỉnh cho ta, Hòa đại nhân muốn hỏi chuyện”
Một thùng nước lạnh hắt vào, không lâu sau tên kia tỉnh lại, trước hết hắn ý thức được mình đang nằm trên đất sau đó đưa đầu nhìn thấy quan đang đứng bên cạnh nên vừa giãy giụa vừa cắn răng nói: “ Xin…xin đại nhân mau giết tiểu nhân”
Hòa Thân nhìn điệu bộ thê thảm của tên này, mềm lòng nên nói: “ Ta hỏi ngươi, lần này ngươi lén lút lên núi Tấn Nhĩ cứu khâm sai đại nhân là phụng lệnh ai, ngươi hãy nghĩ kí rồi trả lời câu hỏi của ta, nếu không nói, ta cũng không làm khó ngươi nữa, nhưng ngươi phải hiểu, 21 người, chỉ còn mình ngươi sống sót, nếu ta thả ngươi về chủ nhân ngươi có cho ngươi sống không?”
“Đại…đại nhân chuyện này tiểu nhân chết cũng không nói được… ngài đừng phí công nữa, mau giết tiểu nhân đi”
Hòa Thân thầm nghĩ tên này giống như những tên hắn từng xem trên ti vi thà chết không chịu, đến đêm qua hắn vẫn còn nghi ngờ kiệt tác của đạo diễn, nhưng nay thấy thế này, loại người này đúng là đâu cũng có thể có, nếu có thể thu nhận hắn về bên mình sau này sai việc cũng thực yên tâm.
Nghĩ đến đây hắn liền sai người giam tên kia lại, đợi sau này có thời gian sẽ từ từ thu phục, còn chưa đợi hắn mở mồm thì mên tên hành hình đứng bên bước lên trước nói: “ Đại nhân, tiểu tử này thì ra là thái giám”
“Thái giám? Hòa Thân nghe giật mình, nay ngoài Bắc Kinh có nơi nào có thái giám chứ, nên hỏi: “ Ngươi đến từ hoàng cung phải không, không lẽ hoàng thượng sai ngươi tới?” Hòa Thân bước lên trước hỏi.
“Không phải… không phải xin đại nhân mau giết tiểu nhân đi” tên đó bị phát giác thân phận, sắc mặt biến rồi, qua sắc mặt cũng thấy hắn đang vô cùng sợ hãi.
Hòa Thân thầm nghĩ: Xem ra đúng là chó ngáp phải ruồi, đây đúng là sự đột phá rồi, nên nói: “ Thế được, vậy hoàng thượng cử ngươi đến, ngươi là người thay hoàng thượng làm việc, ngay mai ta cho người áp ngươi lên Kinh giao cho hoàng thượng, sống hay chết do hoàng thượng định đoạt”
“Xin đừng… tuyệt đối đừng giao tiểu nhân cho hoàng thượng…xin mau chóng giết tiểu nhân đi”
Hòa Thân thấy tên này bị dọa cho sợ mất mật liền biết cuối cùng đã tìm được điểm hắn sợ hãi, hắn biết muốn đối phó hạng người này phải tìm được mạng sườn của hắn, hắn sợ gì thì cho hắn cái đó nên ra lệnh: “ khiêng hắn đi, đêm này tìm thầy lang chữa cho hắn, sáng mai giải hắn về kinh giao cho hoàng thượng xử lý”
Bọn thuộc hạ sớm đã biết dụng ý của Hòa Thân nên 5,6 tên đồng thanh đáp, khiêng tên kia ra ngoài.
Tên kia nghe Hòa Thân nói giao cho hoàng thượng đột nhiên chân tay vung mù mịt, hét lớn: “ Đại nhân, tôi nói tôi nói, xin ngài đừng giao tôi cho hoàng thương, nếu không….nếu không”
Hòa Thân vui mừng thầm nghĩ: “ Tiểu tử ngươi chịu mở miệng rồi” rồi hỏi: “ Thế ngươi mau nói đi, ngươi là ai, các ngươi đến Dương Châu cứu khâm sai đại nhân rốt cuộc do ai cử đến”
“Tiểu nhân là thị vệ của Vương phủ, lần này đến Dương Châu là thập nhất…thập nhất gia Thành Thân Vương” tên kia vét chút sức nói rồi ngất đi mất.
“Thập nhất gia, Thành Thân Vương” Hòa Thân ngạc nhiên: “ Sao Dung Tinh lại tham gia vào chuyện này?”
Điều này khiến Hòa Thân ngủ không nổi, không có tâm tư nào đi tìm Vương Vũ Chu và Liễu Doanh Doanh vui vẻ nữa, hắn nằm một mình trở qua trở lại suy nghĩ, đến lúc trời sắp sáng mới thiếp đi.
Ngày hôm sau hắn vừa dậy Lưu Toàn liền chạy vào nói: “ Lão gia, Doãn đại nhân và Huệ quân môn có mời”
“Sớm thế sao. Sao không nói với họ ta vừa dậy” Hòa Thân vừa ngáp vừa lười nhác hỏi.
“Lão gia, nghe nói Bạch liên giáo cử người tới, nay đang đợi trước cửa nha môn, Doãn đại nhân nói mời lão gia qua thương lượng” Lưu Toàn đáp.
“Được, ta đi ngay” Hòa Thân vội vã rửa mặt rồi đi thẳng đến tiểu nha môn lâm thời bên phía tây Thiêm Viên.
Vừa bước vào thì thấy Huệ quân môn đẩy ghế đứng dậy, rồi rút đáo ra, nói với hắn: “ Hòa đại nhân, người của Bạch liên giáo cuối cùng đã lộ mặt, đợi sau khi chúng vào đâu, ngài và Doãn đại nhân hãy nói chuyện, nếu không có kết quả chuyện còn lại hai vị hãy giao cho ta xử lý”
Hòa Thân thấy chưa gặp sao đã ra tay rồi, vốn nói văn quan võ tướng triều Thanh đều là chó Pug, sao tên Huệ Hùng này trời không sợ đất không sợ. hắn đúng là không hiểu nổi tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này sao lại có thể chém giết trên chiến trường bấy nhiêu năm, lại không bị hậu di chứng nào của cụt tay cụt chân, đúng là kì tích
Doãn Kế Thiện đứng dậy nói: “ Huệ quân môn mau ngồi xuống, tất cả do Hòa đại nhân làm chủ, sao ngài lại,…”
Hòa Thân cười nói: “ Huệ quân môn, đợi chúng ta cứu xong Lưu đại nhân ngài hãy thể hiện than thủ, đến lúc đó tôi còn lo ngài sẽ lưu tình với tay chân của Bạch liên giáo”
“Hòa đại nhân đợi lát nữa gặp đại diện của Bạch liên giáo chúng ta nên đối phó thế nào, ngài hãy nói suy nghĩ của ngài xem, lần này hoàng thượng lệnh cho Hào đại nhân làm chưởng tổng, chúng tôi đương nhien là mã tiền tốt của ngài rồi” Doãn Kế Thiện đáp
“Thế này đi” Hòa Thân nói “ Đợi sau khi bọn chúng vào, chúng ta cứ đối đãi lễ nghĩa, sau đó không nói gì hết, để chúng ra điều kiện trước, xem xem khẩu vị chúng lớn thế nào, đợi sau khi hiểu rõ được giới hạn cuối của chúng chúng ta liền biết sẽ phải ra giá với chúng thế nào. Nhưng chúng ta phải nhớ nhất định không được cho rằng mình mệnh quan triều đình, còn chúng là phản tặc, lưu manh, bởi vì như thế có thể gây ra tranh chấp, bọn chúng đều là người không sợ chết, nếu Lưu đại nhân có chuyện gì, chúng ta không cách nào ăn nói với hoàng thượng” Hòa Thân nói.
“Được, vậy cứ thế mà làm” Doãn Kế Thiện nói “ Mau mời người của Bạch liên giáo vào”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]