Càn Long đi theo ba người kia về tới nha môn Lưỡng Giang Tổng đốc, không đợi Doãn Kế Thiện tiến lên làm đại lễ quân thần, liền trừng mắt, giận dữ hỏi: “Nguyên Trường, ngươi vội vàng gọi ta trở về, Nam Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn Kế Thiện vừa thấy Càn Long lúc này tức giận đến cả người run lên, xanh cả mặt, chỉ biết hắn khẳng định là ở trên đường cái gặp chuyện gì không thoải mái, vừa thấy ba người hắn phái đi bảo hộ Càn Long đứng ở một bên, tuy rằng nơm nớp lo sợ, nhưng trong ánh mắt tựa hồ vẫn còn mang theo một chút ý cười, liền càng thêm chắc chắn suy nghĩ của hắn, vì thế không chút hoang mang làm đại lễ quân thần diện kiến Càn Long, sau đó đứng lên cười nói với Càn Long: “Hoàng Thượng, thần vừa mới nhận được chiến báo của Hồ Bắc, nói trắng ra phản tặc Bạch liên giáo đã từ vùng Đại Biệt Sơn phá vây thành công rồi; chúng ta mấy năm qua thật vất vả hình thành thế đóng cửa đánh chó bây giờ... bây giờ đã tan tác toàn tuyến rồi!”
“Oa!” Càn Long hơi sửng sốt, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Doãn Kế Thiện vừa thấy Càn Long mặt mày đỏ bừng bừng liền biết hoàng đế đã bị tin tức này làm cho tức giận, lập tức thật cẩn thận nói: “Bẩm báo Hoàng Thượng, chuyện này nói ra cũng có chút kỳ quái, tháng trước Hòa Thân từ Hà Nam điều ba trăm vạn lượng bạc và rất nhiều lương thảo cho Hồ Bắc vừa đến địa phận Hồ Bắc đã bị phản tặc Bạch Liên giáo cướp mất! Quân ta nghe nói quân lương và lương thảo bị cướp, lại do địa phương không chuẩn bị được lương thảo, cho nên lòng quân đại loạn; phản tặc Bạch Liên giáo cũng ban đêm hôm đó liền thừa cơ phá vây, trong một đêm tập kích liền ba đại doanh, ngay cả trung quân hành dinh của quân ta cũng bị phản tặc Bạch Liên giáo đốt mất!”
Càn Long “e hèm” một tiếng rồi từ trên ghế đứng lên, vừa ở trong phòng bước qua lại thong thả vừa hỏi: “Trương Thế Côn và Cát Cáp thật là đáng chết! -- Bọn họ bây giờ đang làm cái gì?”
Doãn Kế Thiện nói: “ Đề đốc lục doanh Tứ Xuyên Cát Cáp lúc ấy cũng đã hi sinh, Hồ Quảng Tổng đốc dẫn tàn binh bại tướng đã lui giữ tới bờ nam Thái Hồ, bây giờ một mình hắn lại chạy đến Nam Kinh tìm Hòa Thân đòi bạc, nói là chờ bạc tới sẽ chấn chỉnh binh mã quyết một trận tử chiến cùng với Bạch Liên giáo!”
“Quyết chiến?” Càn Long lạnh lùng thốt, “Trẫm xem vẫn phái người khác đi quyết chiến đi! -- truyền chỉ, cho Trương Thế Côn lập tức tới gặp trẫm!”
Doãn Kế Thiện biết tính tình của hoàng đế, trước kia luôn xem thường Bạch liên giáo. Khi vừa có người nhắc tới Bạch Liên giáo là đã trở thành tâm phúc họa lớn của triều đình. Một câu Càn Long hé ra là “Vài tên trộm vặt vãnh cần gì phải nói đến, đường đường Càn Long thịnh thế chẳng lẽ còn sợ vài tên phản tặc phất cờ nã pháo”, bây giờ hắn rốt cục đã cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng muốn cho hắn chuyển qua khúc quanh này, còn không biết có bao nhiêu đầu người rơi xuống đất mới có thể bỏ qua! Nghĩ đến đây, Doãn Kế Thiện nói: “Hoàng Thượng, thần cảm thấy chuyện của Trương Thế Côn tạm thời bỏ qua một bên, theo tin tức tin cậy mới nhất, bây giờ ở vùng núi Bồ Đề ngoài ba mươi dặm ngoài thành Nam Kinh phát hiện không ít phỉ Bạch Liên giáo. Phỏng chừng là từ vùng Đại Biệt Sơn lẻn tới được. Xem ra bọn họ đang hướng về phía " đại hội đốc phủ thiên hạ " lần này, cho nên thần nghĩ đến bây giờ quan trọng hơn chính là nghĩ biện pháp quét sạch đám phản tặc kia!”
Doãn Kế Thiện nghĩ rằng lời nói của hắn có thể làm cho Càn Long hoảng sợ, không ngờ Càn Long nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng nói: “Hừ! Nếu đã phát hiện hành tung của bọn họ, vậy truyền chỉ cho Huệ Hùng, để cho hắn mang binh đi bao vây tiễu trừ là được!”
Doãn Kế Thiện không đợi Càn Long nói xong liền nói: “Hoàng Thượng, việc này cũng không thể khinh thường! Việc của Hòa Thân là việc lớn, nói trắng ra cũng là phân tranh bên trong triều đình. Hòa Thân cũng là một nô tài của Hoàng Thượng, cùng lắm thì đến lúc đó thần ra lệnh một tiếng bắt hắn lại là được; phản tặc Bạch Liên giáo chính là giơ đuốc cầm gậy theo sát đối nghịch với Đại Thanh chúng ta, bọn họ cần chính là giang sơn xã tắc Đại Thanh ta! Bây giờ thần cho rằng Hoàng Thượng nên hoả tốc rời khỏi Nam Kinh, chuyện còn lại tự thần ra mặt liệu lý. Nếu thần làm không xong chuyện này, mong Hoàng Thượng trị tội thật nặng!”
Càn Long đang đi, bỗng nhiên ngồi phich xuống ghế, lấy tay chỉ Doãn Kế Thiện nói: “Ta nói Nguyên Trường ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Mấy trăm tên phỉ Bạch Liên giáo đã là cái gì, Huệ Hùng không được còn có Hoàn Nhan, cùng lắm thì để cho bọn họ tiến đánh thành Nam Kinh. Đến lúc đó trẫm cùng các ngươi đại chiến một trận với phản tặc Bạch Liên giáo, sao? Mấy tên giặc cỏ ấy còn có thể phản thiên được không?”
“Hoàng Thượng...” Doãn Kế Thiện lập tức giật mình.
Càn Long vừa thấy Doãn Kế Thiện còn muốn nói tiếp, liền khoát tay chặn hắn lại, nói: “Trẫm ý đã quyết, ngươi bây giờ liền phái người truyền chỉ cho Huệ Hùng, cho hắn mang binh hoả tốc đi núi Bồ Đề tiêu diệt phỉ Bạch Liên giáo kia, lệnh cho Hoàn Nhan suất lĩnh binh bát kì tiến vào chiếm giữ thành Nam Kinh!”
“Vậy Hoàng Thượng người?”
“Vẫn theo kế hoạch trước đó, xem Hòa Thân rốt cuộc đang làm cái trò gì. Sau đó sẽ quyết định khi nào thu võng!” Càn Long dùng một loại khẩu khí không thể nghi ngờ nói, “Đêm nay ta sẽ ở trong phủ Tổng đốc của ngươi.”
Doãn Kế Thiện lập tức quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Đừng... Đừng... Hoàng Thượng, bây giờ trong thành Nam Kinh thế cục rắc rối phức tạp, Hoàng Thượng ở nơi này thật sự là không tiện, hạ thần thấy ngài vẫn là lấy thân phận khách hành hương ở trong thiền viện Bì Lô thì thích hợp hơn, đội thân binh vệ cộng thêm người hầu hằng ngày trong phủ Tổng đốc ít nhất cũng có một ngàn người, thần ngày hôm qua cũng đã bố trí bọn họ tới đó bố phòng; mặt khác kho đông bắc của Bì Lô viện, binh doanh giữ kho của kho nhà máy dệt còn có hai ngàn người, một tiếng kèn truyền qua, lập tức có thể vây quanh ngôi chùa đó. Chính là cận vệ bên người hoàng thượng ít một chút, không ứng phó được biến cố bất ngờ xảy ra. Nhưng mang theo nhiều người, lại không giống như khách hành hương.”
“Oa! Ngươi bố trí thật là chu đáo! Ngươi không cần lo lắng bên người ta.
Vương Nhĩ Đôn và Ba Đặc Nhĩ đều là tay đứng đầu thiên hạ, hai người các ngươi quý bất phàm, chính ta cũng biết mấy lần, ba năm mười người tầm thường cũng không gần được! Theo ngươi nói như vậy, ngấm ngầm cũng có vài tầng hộ giá à? -- Được rồi, đêm nay ta sẽ ở tại thiền viện Bì Lô!”
Doãn Kế Thiện vừa thấy Càn Long đã quyết định, cũng đành lĩnh chỉ, sau đó lập tức phái người đi bố trí!
Doãn Kế Thiện ở đây Tổng đốc phủ bận đến sứt đầu mẻ trán, Hòa Thân ở Chiêm viện cũng là khí thế ngất trời.
Ngày mai chính là ngày khai mạc đại hội đốc phủ thiên hạ, nhưng bây giờ tin tức từ các đường truyền đến, làm cho Hòa Thân lập tức cảm thấy được lần này hắn chơi có chút quá! Vốn dĩ hắn muốn triệu tập các Tổng đốc và tuần phủ, mọi người cùng một chỗ mở hội nghị bàn tròn vô cùng náo nhiệt, thứ nhất gây một chút nhiễu loạn cho Càn Long, thứ hai cũng làm cho bọn họ trở về có thể bước lớn hơn một bước; nói trắng ra đây là hội nghị tiến thêm một bước giải phóng tư tưởng; bây giờ lại ngược lại, lão thập nhất Thành thân vương Ngung Tinh lại từ Bắc Kinh đến, vừa bí mật hội kiến Lưỡng Giang Tổng đốc Chu Thạch Quân, vừa triệu kiến Thống lĩnh quân lục doanh Nam Kinh Huệ Hùng và Thống lĩnh binh bát kì Hoàn Nhan ở Nam Kinh; Doãn Kế Thiện vẫn không rõ ràng, lúc nào thấy hắn cũng đều là cười ha hả. Lúc nào cũng thể hiện một bộ dáng như mọi sự không liên quan đến mình. Vô luận Hòa Thân nói cái gì, hắn đều giơ hai tay tán thành, nhưng Hòa Thân luôn cảm thấy được Doãn Kế Thiện dường như là khẩu thị tâm phi, nói không chừng thật là ngoài mặt tươi cười, bây giờ không bộc lộ ra, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại trấn định càn khôn, nếu thật sự là như vậy thì nguy rồi!
Trời vừa tối, Hòa Thân sau khi triệu tập tất cả trợ thủ của hắn tới trước đại sảnh Chiêm viện, hắn muốn nghe hội báo của các phương diện, lại điều chỉnh sắp xếp một chút tổng thể; bên ngoài đại sảnh canh gác vô cùng cẩn mật, người trong đại sảnh vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, mọi người có lẽ cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dùng một loại ánh mắt trung thành không nói được một lời nhìn Hòa Thân, chờ hắn ra lệnh.
Nhưng không đợi Hòa Thân nói xong lời dạo đầu, chỉ thấy ngoài cửa có một thân binh vẫy tay về phía Lưu Toàn, gọi hắn đi ra ngoài. Hòa Thân vừa thấy sắc mặt của tên thân binh kia liền ý thức được có thể là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Quả nhiên, trong nháy mắt Lưu Toàn đã trở lại, tiến đến trước mặt Hòa Thân nói: “Lão gia, vừa mới có tin tức. Lương thảo cấp phát cho Trương Thế Côn và Cát Cáp ở Đại Biệt Sơn Hồ Bắc đã bị Bạch Liên giáo cướp, mười ngày trước Bạch Liên giáo đã bắt đầu đại phản công, bây giờ đề đốc lục doanh Tứ Xuyên Cát Cáp đã chết trận, người của Bạch Liên giáo đã phá vây thành công rồi!”
“Phá vây rồi?” Hòa Thân sửng sốt, đừng thấy trước kia hắn luôn nói phải cho bọn họ một con đường sống, nhưng bây giờ hơn mười vạn người Bạch Liên giáo thật sự đã từ Đại Biệt Sơn phá vây ra rồi. Thế cục phía dưới lập tức sẽ trở nên không thể cứu vãn, đám người này một khi không khống chế được sẽ có thể là mối họa khôn cùng, ai biết bọn họ đánh là chủ ý gì? Luôn miệng nói nghe mình chỉ huy, ai có thể cam đoan tới thời điểm mấu chốt bọn họ không lâm trận phản chiến?
Lưu Toàn thấy Hòa Thân còn đang sững sờ, liền nói tiếp: “Bây giờ tên "Bạch Liên sứ giả" Bạch Thụy phái người đưa tới lời nhắn cho lão gia, nói hắn bây giờ suất lĩnh ba trăm cao thủ đứng đầu Bạch Liên giáo đã tới ngoài thành vùng núi Bồ Đề rồi, đợi lão gia ngài điều khiển! – Còn nữa, vừa rồi từ trong quân lục doanh ngoài thành truyền đến tin tức nói. Huệ Hùng bây giờ đang ở chỉnh đốn binh mã, nói là phụng thánh chỉ muốn tới trên núi Bồ Đề ở ngoài thành đi tiêu diệt bọn Bạch Thụy!”
“Thánh chỉ? -- Phụng thánh chỉ của ai? Chẳng lẽ cái tên Ngung Tinh kia lại mang theo ngọc tỷ đến đây. Một lát gọi cái này, một lát triệu kiến cái kia, bây giờ Bạch Thụy vừa mới tới Nam Kinh, hắn có thể phát ra thánh chỉ để Huệ Hùng đến bao vây tiễu trừ, này cũng thật là mơ hồ!” Hòa Thân tự nhủ nói.
“Lão gia, trong phủ Tổng đốc truyền đến tin tức nói, hôm nay giữa trưa Doãn Kế Thiện giống như bí mật tiếp kiến mấy nhân vật thần bí, tôi trăm phương nghìn kế cho người đi điều tra, nhưng cho đến bây giờ cũng không có kết quả! -- Tôi dự đoán có phải Càn Long thật sự tới Nam Kinh rồi không!” Lưu Toàn nhỏ giọng nói.
Hòa Thân vừa nghe thực sự nhụt chí, vốn muốn mắng Lưu Toàn hai câu, nhưng nghĩ lại, Càn Long kia tốt xấu gì cũng là hoàng đế, Doãn Kế Thiện tốt xấu gì cũng ở Nam Kinh nhậm mấy lần Tổng đốc, mình còn có chuyện thần không biết quỷ không hay nữa, huống chi là Doãn Kế Thiện? Nhưng bằng phán đoán trực giác của Hòa Thân, Càn Long thật sự có thể đã tới Nam Kinh rồi, cứ như vậy, phía trước có Thành thân vương Ngung Tinh quấy rối, sau lưng còn có Càn Long đỡ lưng, lại thêm Doãn Kế Thiện như gần như xa, đây thật sự là càng ngày càng làm cho người ta khó có thể nắm chắc!
Hòa Thân suy nghĩ, cảm thấy vẫn là dựa theo kế hoạch trước đó, đó chính là bắt giặc phải bắt vua giặc trước, chỉ cần Càn Long thật sự tới Nam Kinh, đến lúc đó ép thiên tử lệnh quần thần, sẽ không sợ không khống chế được cục diện, dù cho Huệ Hùng và Hoàn Nhan có đến thiên quân vạn mã, dù cho Ngung Tinh nhảy trên lủi dưới như thế nào, dù cho Doãn Kế Thiện thần quỷ khó dò, đến lúc đó xem các ngươi ai dám động thủ với Hòa Thân ta!
Nghĩ đến đây, Hòa Thân hung hăng ra lệnh với Lưu Toàn: “Đại hội của chúng ta tạm thời không mở, ngươi bây giờ lập tức tổ chức lực lượng, nhất định phải trong đêm ay điều tra ra Càn Long có phải đã đến Nam Kinh rồi không; nếu Càn Long thực sự tới rồi, như vậy hắn đang ở chỗ nào, bên người có ai hộ giá, ngày mai hắn còn muốn làm gì? -- Nhớ kỹ, đây là việc lớn có liên quan đến an nguy của chúng ta, vô luận ngươi nghĩ cách gì, đêm hôm nay nhất định phải cho ta biết!”
“Vâng, lão gia, tôi lập tức đi làm!” Lưu Toàn trả lời một tiếng rồi xoay người mà đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]