Hòa Thân vừa ra khỏi cửa đại sảnh liền bị các đốc phủ ngăn cản.
Vừa rồi ở trên đại hội xảy ra sự cố, đám người này vội vàng chạy trối chết, nhưng sau khi chạy ra lại không có chỗ để đi, may mắn Hòa Thân đúng lúc bố trí, để thủ hạ đưa đám người chạy trối chết này đến phi vân hiên phía sau, đem trà nước hầu hạ bọn họ ổn định tinh thần, đến bữa trưa lại là gà vịt cá thịt, sơn trân hải vị, ngọc dịch quỳnh tương chào mời, mà một màn kinh tâm động phách trong đại sảnh bọn họ đều không biết. Phía trước phi vân hiên chính là giới đan đình, sau khi ăn uống no đủ, đám người này lại được bố trí ở trong này uống trà nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có đám ca nữ đào kép được Lưu Toàn đón tới từ sông Tần Hoài, đàn sáo quản huyền vừa cất lên, bọn quan viên này làm gì còn nghĩ đến vừa rồi trong đại sảnh xảy ra chuyện gì, vì thế một đám lại bắt đầu vui vẻ ca hát!
Bởi vì vừa rồi ở trên đại hội nảy sinh một màn nghi ngờ còn có một số người còn nhớ, cho nên sau một trận tiêu dao khoái hoạt, những người này bàn bạc, cương quyết đi tìm Hòa Thân! Cho nên, một số mệnh quan triều đình đều có một chút cảm giác say sưa kết thành đội đi gặp Hòa Thân.
Chờ bọn hắn đến đây, màn mạo hiểm kích thích vừa rồi đã qua. Tên thủ hạ Phỉ Linh của Hoàn Nhan đã bị chém tại chỗ, Lưu Toàn cũng đã tiếp nhận thống lĩnh bát kì hộ quân Nam Kinh,ba vạn binh bát kì ở ngoài cửa Chiêm viện lúc này đã sớm giải tán; Càn Long, Doãn Kế Thiện và Ngung Tinh cũng đã bị đưa đến “Hội vũ tinh xá” phía sau nghỉ ngơi. Nhân viên làm việc cũng đã quét tước hiện trường, cho nên khi đám người này tới, Chiêm viện đã trở lại vẻ rạng rỡ và hiền hòa như lúc đại hội vừa mới triệu họp.
Những người này vừa thấy Hòa Thân cười ha hả từ trong đại sảnh đi ra, vì thế cùng hô mà lên, vây quanh Hòa Thân mà bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi đông hỏi tây.
“Hòa đại nhân, người kia rốt cuộc là Trực Lệ Tổng đốc à?”
“Thành thân vương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả Doãn đại nhân cũng muốn đứng lên?”
“Doãn đại nhân trung thành với triều đình thật sự là nhật nguyệt chứng giám, sao cũng có hiềm nghi tư thông Bạch Liên giáo?”
“Vừa rồi não của ta cũng lớn, mắt cũng hoa rồi, cái lỗ tai không nghe thấy! -- Hòa đại nhân. ngươi nói cho chúng ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bỗng nhiên có người lớn tiếng nói: “ Mọi người chúng ta cũng đừng ở làm ồn ào. Bây giờ tình hình không rõ ràng, có người giả mạo Hoàng Thượng, lại có Thành thân vương và Doãn đại nhân kẹp vào bên trong, ta xem bây giờ chúng ta để cho Hòa đại nhân lấy một chủ ý cho mọi người, lập một chương trình đi!”
Hòa Thân vừa thấy người này đúng là Hồ Quảng Tổng đốc Trương Thế Côn người bị Bạch Liên giáo cướp quân lương, sau lại lại bị Bạch Liên giáo đánh cho sợ hãi, người này tự biết tử tội khó thoát, bây giờ triều đình thật khó khăn mới có nhiễu loạn, vừa lúc làm cho hắn đục nước béo cò. được cơ hội này hắn không buông tha, vừa thấy bộ dáng Hòa Thân vừa rồi thủ đoạn lôi đình và bây giờ vững như núi Thái Sơn, liền biết Hòa Thân mới là chỗ dựa vững chắc cho mình, thấy mọi người kêu loạn lên thật giống như ruồi bọ, vì thế liền đứng ra lấy lòng Hòa Thân.
Hắn vừa mở miệng, những người đó nhất thời giống như cô nhi tìm được mẹ, kêu loạn lên bắt Hòa Thân cho bọn họ quyết định.
Hòa Thân vừa thấy đường đường là quan to triều đình vây quanh mình giống như dân Phi Châu chạy nạn nhìn thấy tổ chức chữ thập đỏ quốc tế vậy. Trong lòng vui mừng liền có chủ ý, cười, nói với mọi người: “Người kia vừa không là Trực Lệ Tổng đốc, cũng không phải giáo chủ Bạch Liên giáo Vương Thông Nhi. Mà là đương kim Hoàng Thượng!”
Mọi người vừa nghe người kia thật là đương kim Càn Long hoàng đế, nhất thời liền sợ ngây người!
Bọn họ không chỉ cảm thấy bất khả tư nghị, mà là không tiếp nhận được trong chốc lát. -- Nhưng những người này dù sao cũng là ở trong quan trường Mãn Thanh lăn lộn nhiều năm như vậy, đó đều là kinh nghiệm khảo nghiệm “ Nô tài siêu cấp “, cẩn thận suy nghĩ lại cảnh trong đại sảnh, lập tức liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. nhưng bây giờ Hòa Thân cũng không có định luận với việc này, triều đình cũng không có tin tức gì, bọn họ nào dám xen vào nửa câu! Bọn họ vừa thấy Hòa Thân lúc này mặt mày hớn hở, thần thái sáng láng, lập tức liền biết Hòa đại nhân tuổi còn trẻ này khẳng định là người thắng lợi nhất.
Căn cứ tình thế vừa rồi, nếu người kia quả thực chính là đương kim hoàng thượng, hiềm nghi Thành thân vương”Giết cha giết vua “ khẳng định như đinh đóng cột rồi, mà công lao Hòa Thân cứu giá khẳng định cũng sẽ nhập vào bảng công lao của triều đình Đại Thanh! Câu cửa miệng nói “Công cao không bằng cứu giá”, trước kia Hòa Thân chính là đại thần tài chính ngự trước Hoàng Thượng. Lần này lại có công lớn cứu giá, chờ tất cả đều tan thành mây khói. Hoàng Thượng vui mừng, nói không chừng còn có thể ban cho Hòa Thân một chức quan lớn hơn! – Lúc đó, có thể sẽ làm Dị tính vương, hoặc là hộ quốc công cũng không phải không có khả năng! Nếu được như vậy, thì bọn họ sợ gì chứ, chỉ cần sau này đoàn kết chặt chẽ lấy Hòa Thân làm lãnh đạo trung tâm, kiên định đi theo con đường của Hòa Thân, khẳng định không chỉ là thăng quan, phát tài, ngoài cái này ra, còn có chuyện gì tốt hơn so với chuyện này.
Hòa Thân để cho những người này lẫn lộn, nhất thời trong lòng liền rộng mở trong sáng, nghĩ thầm: “Bây giờ Càn Long Hoàng Thượng ở trong tay của ta, ta nói cái gì chính là cái đó, -- Đến bây giờ nào còn có giả truyền thánh chỉ!” Vì thế vui tươi hớn hở nói: “Các vị đại nhân, lẽ ra Hoàng Thượng tới rồi, các ngươi làm thần dù thế nào cũng phải qua thỉnh an, ân cần thăm hỏi một tiếng, nhưng có điều không biết! -- Bây giờ Hoàng Thượng đang cùng Doãn đại nhân trao đổi chuyện quan trọng và xử lý một số tấu chương quan trọng vừa được chuyển tới! Vừa rồi đã truyền chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy! Ngoài ra Hoàng Thượng còn truyền chỉ nói: đại hội đốc phủ thiên hạ ngày mai còn phải tiếp tục họp!”
Những người này vừa nghe Hòa Thân nói như vậy, nào còn dám lắm miệng, vì thế liền im lặng chờ Hòa Thân lên tiếng.
Hòa Thân cười nói: “Bây giờ mời các vị đại nhân trở về đi, buổi sáng giờ Thìn ngày mai, ở trong đại sảnh này tiếp tục mở đại hội đốc phủ thiên hạ! -- Đến lúc đó ta phải điểm danh, thiếu một người cũng không được!”
Vì thế những người này liền ra khỏi Chiêm viện, ai trở về chỗ ở của người ấy, chỉ còn chờ ngày mai dự họp đại hội.
Hòa Thân vốn dĩ muốn đi gặp Càn Long, nhưng đối đáp xong với những người này, trong lòng cũng càng thêm tức giận. sau lại nghĩ, gặp sớm một chút không bằng gặp muộn, chờ tất cả sự tình đều đã bố trí xong, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, sẽ không sợ Càn Long không đồng ý! Bây giờ Càn Long không lộ diện, đúng là lúc Hòa Thân ta định đoạt, tuy có cáo mượn oai hùm, nhưng so với chuyện gì cũng phải bàn với Càn Long còn tốt hơn!
Cuối xuân của Nam Kinh đúng là lúc khí hậu hợp lòng người, lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, Hòa Thân giao việc cho Lương Kiện, Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm rồi một mình từ trong nha môn đi ra. Từng nhà cạnh đường ở phía Bắc Chiêm viện đã bắt đầu khói bếp lượn lờ, trong Tần Lâu Sở ở phía nam âm thanh cầm tranh hiu quạnh điều huyền thí âm văng vẳng vọng đến; gió tây Lược Hà sóng gợn lăn tăn, cạnh bờ một hàng dương liễu thướt tha nhiều vẻ, hàng vạn hàng nghìn cành lá mềm mại như như tơ theo gió tung bay.
Hòa Thân liên tiếp mấy ngày đều ở trong Chiêm viện xử lý chuyện đại hội đốc phủ thiên hạ, đã tâm phiền ý loạn, đau đầu nhức óc, chợt từ lúc ra khỏi đại viện nhà cao cửa rộng, bất giác cảm thấy vui vẻ thoải mái, đủ loại u uất, buồn bực, phiền não trong lòng đều hết sạch, tựa hồ tâm trạng cũng vui sướng không ít, vừa đi vừa duỗi tay duỗi chân khởi động gân cốt, miệng còn hát khe khẽ một số ca khúc được yêu thích không biết tên. Mới vừa đi đến trước cầu Đại Hồng, trước mặt liền thấy Lưu Toàn cưỡi ngựa mang theo một đội thân binh từ trên cầu chạy như bay xuống.
Lưu Toàn vừa thấy chủ tử của hắn một mình đang tản bộ ở đầu cầu, lập tức dừng ngựa nhảy xuống. Đừng nhìn tiểu tử này ra oai trước mặt người khác, nhưng vừa đến trước mặt Hòa Thân, lại ra vẻ của một nô tài, lúc này tiểu tử này đang vui, vô duyên vô cớ được làm một Đại tướng quân, và cùng với phó đô thống Đàm Nhượng đến ngoài thành đi một vòng đại doanh của binh bát kì, thật đúng là phong cảnh vô hạn!
Đàm Nhượng kia cho đến Lưu Toàn đều là nô tài hàng đầu của Hòa Thân, với Lưu Toàn thì thật đúng là nịnh bợ từ chân tóc đến gót chân. Khi Lưu Toàn cách đại doanh còn có năm sáu dặm, Đàm Nhượng cho thân binh của hắn trở về đưa tin; Chờ Lưu Toàn mới vừa đến bên ngoài doanh trại, tất cả tám vạn binh bát kì đóng quân ở Nam Kinh đều cờ xí tươi sáng, đội ngũ chỉnh tề nhiệt liệt hoan nghênh Lưu Toàn!
Lưu Toàn mấy năm nay đi theo Hòa Thân coi như là thấy được đủ, tuy nói trong lòng mừng rỡ nở hoa, nhưng trên mặt lại uy nghiêm vô cùng, ngồi trên ngựa một bộ dáng cao cao tại thượng, tiểu tử này giống như đại thủ trưởng ở trên ngựa kiểm duyệt quân đội, sau đó phân phó Đàm Nhượng vài câu, để cho tri phủ Nam Kinh Vương Kế Thừa đưa rượu thịt khao đại quân vào đại doanh.
Đám binh bát kì nếu nói sức chiến đấu, mấy vạn người vào cùng một chỗ cũng chỉ có thể xưng là người đông thế mạnh, nếu thực sự đánh nhau thì tất cả đều như thùng cơm. Mấy năm nay đóng quân ở Nam Kinh, lại là thời Càn Long thịnh thế, chiến sự bình thường lại không cần bọn họ xuất đầu, cho nên đã sớm thối rữa, bây giờ vừa thấy thay đổi một đô thống, nghe nói lại là người tâm phúc hàng đầu của Đại thần tài chính Hòa Thân, nhất thời một đám người vui mừng hân hoan? -- Bởi vì sau này uống rượu ăn thịt có nơi đòi tiền rồi! Lưu Toàn chấp chưởng quân bát kì, quân lương sau này khẳng định phát vừa đầy đủ lại sung túc!
Tuy nói Hòa Thân phong Lưu Toàn làm quân trưởng “Trung Hoa đế quốc đệ nhất quân “, nhưng dù sao đây chỉ là một tổ chức ngầm, tuy nói cũng là quyền uy tuyệt đối, nhưng nếu từ trong lòng hư vinh mà nói, căn bản không thể đánh đồng với Đại tướng quân nhất phẩm của triều đình, bề ngoài kia, khí phái kia, cho đến bây giờ tiểu tử này còn đắm chìm trong cái hư vinh này!
Lưu Toàn sau khi hội báo ngắn gọn với Hòa Thân một chút tình hình của bát kì quân, liền ngoan ngoãn theo sau Hòa Thân, vừa rồi vẫn là Đại tướng quân diễu võ dương oai, trong nháy mắt liền trở về nô tài rõ đầu rõ đuôi như lúc ban đầu.
Lưu Toàn biết Hòa Thân mỗi lần chí đắc ý mãn, hoặc là một đại sự bị ngắt đoạn, hắn đều đến xưởng dệt nhà họ Tô đi tìm Tô Kì Nhi phong lưu khoái hoạt một phen, thư giãn một chút, trút mọi sầu lo, vì thế bèn nói với Hòa Thân: “Lão gia, chúng ta có phải đến xưởng dệt nhà họ Tô xem xem?”
Hòa Thân trong lòng đang vui, nghĩ thầm: “Đây thật là nghĩ cái gì liền đến cái đó, không đợi lên tiếng, tên nô tài này đã nói ra!” Vì thế ra vẻ không tình nguyện, nói: “Vậy chúng ta đi xem xem?”
“Xem xem... xem xem!” Lưu Toàn cười nịnh nói.
Thế là Lưu Toàn trở lại nha môn lấy hai con ngựa cao to màu đỏ thẫm của chủ tớ bọn họ bình thường vẫn cưỡi, hai người xoay người lên ngựa đi thẳng đến xưởng dệt nhà họ Tô tìm Tô Kì Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]