Hòa Thân biết trong lịch sử Tào Tuyết Cần cuồng vọng lỗi thời, nghèo rớt mồng tơi, đến cuối cùng thân nhiễm trọng tật, không có tiền trị liệu, ôm hận cả đời, ngay cả 《 Hồng Lâu Mộng 》 cũng không viết xong liền thất vọng khốn cùng mà chết. Hắn lần này chỉ là nghĩ đến vấn an một chút Tào Tuyết Cần, nếu Tào Tuyết Cần nguyện ý, Hòa Thân còn muốn xuất tiền nuôi dưỡng hắn, để hắn hết sức chuyên chú viết xong kiệt tác kia, cũng miễn cho hậu nhân đỏ mặt tía tai tranh chấp nhiều năm như vậy, mà cũng không nghĩ nghị luận chuyện đại sự kia. Nhưng Hòa Thân bây giờ vừa nghe Tào Tuyết và lão nhân râu bạc Lữ Trọng này vừa rồi đang nghị luận chính mình, trong lòng không hiểu chút nào, huống chi Lữ Trọng kia vừa rồi cũng quả thật nói trúng tâm sự của hắn. Hòa Thân nghĩ thầm: “Ta nhiều năm như vậy sở dĩ không thể hiểu rõ Mãn Thanh, chính là chính mình không có một người nhiều mưu trí, bọn Lưu Toàn, Lương Kiện, Đỗ Tử Kiệt, Tạ Phi Kiếm đơn giản chỉ là người làm việc được, trong lịch sử bên người loạn thế kiêu hùng, ai không có một quân sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý? Nhìn bộ dáng lão nhân này đầy bụng kinh luân, nếu thật sự có thể thu nạp dưới trướng của mình làm người mưu trí, thì cũng thật là một chuyện tốt!” Nghĩ đến đây, vội vàng hỏi: “Lữ Lão tiên sinh, theo ngài xem, việc này nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?”
Lữ Trọng ha hả cười, nhìn Tào Tuyết Cần cúi đầu không nói, quay đầu nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân thật sự là niên thiểu hữu vi! Hòa đại nhân vài năm này làm những việc ở Nam Kinh không phải là những việc khai thiên tích! -- Sao? Bây giờ lại không có chủ ý?”
Hòa Thân vừa thấy này Lữ Trọng bề ngoài mặt mũi hiền lành, hòa ái dễ gần, nhưng nói ra như thế nào cũng không thoải mái! Không biết là cố ý thừa nước đục thả câu, trong bụng chính là không có hàng!”—Ta sao lại không có chủ ý? Ta vừa rồi nghe ông nói, mong được thỉnh giáo ông một chút, nhưng nhìn ông, cũng muốn phát huy một chút tính ưu việt của chế độ tập trung dân chủ, ông là ta cũng không biết làm sao bây giờ? Ta lần này là tới vấn an vị văn học gia vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc, không phải tới nghe ông cậy già lên mặt!” -- Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Hòa Thân làm người của hai thế giới. đối với Lữ Trọng vừa già vừa chua này đương nhiên cũng có thể giữ một phần bình tĩnh. Nghĩ đến đây, Hòa Thân cười lạnh nói: “Lão tiên sinh thấy rõ thế sự, đương nhiên sẽ hiểu được, Hòa Thân ta bất quá chỉ là vãn bối! Việc đại sự liên quan đến hàng tỉ dân chúng, xử trí như thế nào, mong rằng Lữ Lão tiên sinh chỉ giáo cho một hai phần!” Nói xong, bưng lên một chén rượu trên bàn, cung kính đưa tới trước mặt Lữ Trọng, “Lão tiên sinh. Hòa Thân kính ngài một ly!”
Tào Tuyết Cần từ khi bị Ung Chính xét nhà đã sớm khán phá thế sự, cũng hận thấu xã hội hư thối này, bi quan chán đời vẫn chủ điều của cuộc sống nhiều năm qua, hắn năm trước mới từ Bắc Kinh Tây Sơn trở lại Nam Kinh, vốn định lá rụng về cội, cuộc toàn bộ tánh mạng, bất chấp cả đời. Nhưng hắn vừa đến Nam Kinh nghe nói đến những việc làm của Hòa Thân vài năm nay ở Nam Kinh. Đối với hắn căm thù đến tận xương tuỷ thế giới này, xã hội này, ở trên người Hòa Thân hắn giống như lại thấy được một tia hy vọng! Ở trong mắt hắn chỉ có đánh đổ xã hội này, chế độ mục nát này, mới có thể làm cho tất cả mọi người được sống những ngày tốt đẹp, mà Hòa Thân giống như là làm theo những suy nghĩ ở trong lòng hắn. hiện giờ Hòa Thân làm cho hắn thấy được hy vọng đã tự mình tới nhà hắn, trước mặt lại có một cái tuyệt thế kỳ tài Lữ Trọng, nếu có thể cho hai người bọn họ tác hợp lại một chỗ, đó chính là một hành động vĩ đại!
Tào Tuyết Cần thấy Hòa Thân cung kính với Lữ Trọng như vậy, mà Lữ Trọng còn muốn cậy già lên mặt, vì thế nói: “Lữ Lão tiên sinh. Hòa đại nhân đã thỉnh giáo với ông, thì ông có gì nói đấy đi! -- ấp a ấp úng như thế, cũng không phải là phong cách nhất quán của chúng ta!”
Lữ Trọng nhìn Tào Tuyết Cần, mỉm cười nói: “ Hòa đại nhân, thứ lão mạo muội, ta sẽ nói thoải mái! -- Ngươi bây giờ giam lỏng thiên tử Càn Long hoàng đế, xử lý như thế nào, đơn giản hai cách, một thả, hai giết! Cách thứ nhất thì không thể nghi ngờ gì là thả hổ về rừng, lưu lại hậu hoạn vô cùng; Hiện giờ Đại Thanh còn chưa tới thời điểm thương tổn lòng người, chính là Hòa đại nhân giơ cao cờ khởi nghĩa, chỉ sợ thiên hạ tập hợp mà hưởng ứng, người phản đối cũng không đến vài người! Đám mệnh uqan triều đình đến Nam Kinh tham gia đại hội đốc phủ thiên hạ kia, để cho bọn họ làm một chút kinh doanh phát một chút tài, để cho bọn họ ở trên một số chuyện râu ria cho ngươi hò hét trợ uy, bọn họ còn làm được, nhưng thật muốn để cho bọn họ đi theo ngươi xả kì nã pháo tạo phản, bọn họ e rằng cũng không có cái lá gan kia! Còn nữa chính là giết, tội danh hành thích vua một khi đã đè lên đầu của Hòa đại nhân ngươi, ngươi chính là không muốn tạo phản, thì cũng không được! Nghe nói thủ hạ của Hòa đại nhân chỉ có hơn hai ngàn người, thật muốn để hơn hai ngàn người này ngăn cản mấy trăm vạn đại quân của triều đình, có khác gì trứng chọi đá? Còn nữa, nếu Hòa đại nhân thật muốn định đô Nam Kinh, mặt nam lưng bắc chính mình làm hoàng đế, vậy lão còn phải xin khuyên Hòa đại nhân một câu, đến lúc đó lực khuyenh quốc của triều đình Mãn Thanh, thì dưới trướng của Hòa đại nhân xú danh tất không qua được Ngô Tam Quế ; tiện nói thêm câu nữa, tuy rằng Nam Kinh có danh xưng là long bàng hổ cứ, có hiểm Trường Giang lạch trời, nhưng trong lịch sử Nam Kinh định đô, đều là vương triều đoản mệnh, đến nay còn không có một ai có thể được trăm năm; Bây giờ, rút giây động rừng, Hòa đại nhân cần phải suy nghĩ rồi mới thực hiện!”
Hòa Thân càng nghe càng không được tự nhiên, vốn nghĩ bắt Càn Long lại, sau đó buộc hắn viết một chiếu thư là mọi sự đại cát, thật sự không được, cùng lắm thì một đao xuống là xong đời lão Hoàng Thượng, không ngờ hiện giờ Càn Long này thật thành một khối núi phỏng tay, vậy phải làm thế nào cho phải?
Lữ Trọng vừa thấy Hòa Thân cúi đầu không nói lời nào, đôi mày cũng bắt đầu nhíu lại, lập tức liền biết là lời nói vừa rồi của hắn không có tác dụng, vì thế bưng lên chén rượu trên bàn, chậm rãi uống một hơi, sau đó nói tiếp: “-- Càn Long này cũng không phải là Hán Hiến Đế, cũng không phải Lưu A Đấu, lại càng không ngu ngốc vô đạo, hôn quân chúng bạn xa lánh, mà là một thiên cổ nhất đế thánh tâm độc vận, kinh thiên vĩ địa, thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, ở trên lịch sử chỉ sợ còn không có mấy hoàng đế có thể so sánh được! Lưu lại Càn Long, đến lúc đó Hòa đại nhân chỉ sợ ngay cả Đổng Trác, Tào Tháo cũng không làm được! Huống chi hai người bọn họ, một người diệt môn tai ương, một người để lại thiên cổ bêu danh, hai loại kết cục chỉ sợ cũng không phải là Hòa đại nhân hy vọng nhìn thấy!”
Hòa Thân vừa nghe lời này, trong lòng thầm mắng: “Ngươi nói nửa ngày này không phải là thúi lắm sao! Cái này ta làm sao không biết, sao cần ngươi ở khoa tay múa chân!...”
Tào Tuyết Cần vừa thấy ánh mắt Hòa Thân liền biết Hòa Thân với lời nói vừa rồi của Lữ Trọng không cho là đúng, trong lòng cũng không tự nhiên lo lắng cho Hòa Thân, nhìn nhìn Lữ Trọng, nhìn nhìn Hòa Thân, rồi nói: “Hòa đại nhân, chúng ta đều là người Mãn Thanh, nhưng chế độ bí mật ngài vị tất đã biết! Một khi Hoàng Thượng Đại Thanh bị bắt giữ hoặc là mất tích thời gian dài mà không thể thực hiện chức trách hoàng đế. Như vậy hắn liền không còn có tư cách làm Hoàng Thượng. Mấy vị vương mũ sắt Thịnh Kinh và hoàng thất Bắc Kinh lập tức sẽ từ quan hệ huyết thống hoàng thất chọn lựa một người kế thừa vương vị! -- Năm đó, Thái tổ hoàng đế Nỗ Nhĩ Cáp Xích một lòng muốn truyền vương vị cho tam bối lặc A Bố Thái, nhưng bởi vì A Bố Thái trong cuộc chiến ở Ninh Viễn bị làm tù binh, cho nên cuối cùng Thái tổ hoàng đế vì tổ chế tuần hoàn không thể không truyền vương vị cho Thái Tông hoàng đế Hoàng Thái Cực! Cho nên Hòa đại nhân nhất định phải giữ nghiêm bí mật, ngàn vạn lần không thể truyền ra tin tức Càn Long hoàng đế bị nhốt ở Nam Kinh, nếu không, kinh sư và Thịnh Kinh tất nhiên chấn động, đến lúc đó chỉ sợ Hòa đại nhân còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thích đáng, Bắc Kinh Tử Cấm thành sẽ có vua mới lên. Sau đó tân hoàng đế vừa ra chiếu thư, thành Nam Kinh lập tức sẽ có ngập đầu tai ương!”
Hòa Thân vốn chính là người Hán xuyên qua tới đây, đối với tổ chế của Mãn Thanh này, hắn còn thật không biết, chính là ở một ít tư liệu của đời trước cũng không thấy có, bây giờ nghe Tào Tuyết Cần vừa nói như vậy, Hòa Thân nhất thời cảm thấy được việc này đã tới lúc cấp bạch. nếu lại trì hoãn, thật là xuất hiện cục diện “Quần hùng tranh giành”, thì thật là không ổn!
Tào Tuyết Cần vừa thấy Hòa Thân thật sự lo lắng, vẻ mặt thành khẩn nói: “Hòa đại nhân. Ta cảm thấy được bây giờ nên để cho Càn Long hoàng đế duy trì đại cục này! Ta nghe nói Hòa đại nhân là người một lòng muốn làm việc thật, mà không phải là loại tửu sắc, quyền thế, thử nghĩ, một khi Hòa đại nhân làm hoàng đế, quốc gia này còn có thể giống như bây giờ sao? -- Tây bắc có Sách Bố A Lạp Bố Thản luôn như hổ rình mồi với Trung Nguyên ta, Hồi Bộ của Tân Cương vẫn luôn nóng lòng ham muốn. chiến sự kim xuyên lớn nhỏ của Tứ Xuyên đánh suốt hai mươi năm, Tây nam còn có cái Myanmar và Nê-pan rục rịch, hơn nữa bên trong Bạch Liên giáo, Thiên lý giáo và tàn quân của Thiên địa hội còn đang gây sóng gió, đến lúc đó ngươi vừa đăng quang hoàng đế đã phải mệt mỏi ứng phó với mọi việc, còn có thể nói chuyện phiếm thế này sao!”
Hòa Thân vừa rồi bị Lữ Trọng nói được hết hồn, bây giờ vừa thấy Tào Tuyết Cần ốm như ma này lại kiến giải độc đáo, căn bản là không phải như trong tưởng tượng của hắn, ngoài viết 《 Hồng Lâu Mộng 》ra cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, xem ra nếu cho hắn một cơ hội, nói không chừng Tào Tuyết Cần này còn có thể là một kỳ tài có một không hai kinh thiên vĩ địa!
Hòa Thân tâm tư bây giờ muốn thu nạp hai người ở dưới trướng cũng trở nên càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn cũng hiểu được, muốn cho một người kỳ tài tuyệt thế đa mưu túc trí và Lữ lão đầu ngoan cố tuyệt đỉnh, cam tâm tình nguyện nương tựa dưới trướng của mình, thì nói dễ hơn làm! Xem ra việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, nghĩ vậy, Hòa Thân bưng chén rượu trên bàn rượu, nói với Tào Tuyết Cần và Lữ Trọng: “Hòa Thân ta ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vốn không có gặp bằng hữu tốt hợp ý như hai người, hôm nay vừa thấy thật sự là tam sinh hữu hạnh, sau này Hòa Thân ta vô luận đi đến tình trạng gì, hy vọng nhị vị vĩnh viễn coi Hòa Thân ta làm bằng hữu!” Nói xong chậm rãi uống sạch sẽ một bát rượu lớn.
Lữ Trọng cũng là tay uống rượu tốt, vừa thấy Hòa Thân uống, cũng bưng lên đến uống một hơi cạn sạch; Tào Tuyết Cần uống rượu như mạng, trình độ chút không thua gì sâu rượu Đào Uyên Minh, vừa uống liền cạn. Ba người chén chú chén anh không đến một canh giờ, tất cả đều lâng lâng như ở trên mây.
Hòa Thân vừa thấy đã tới lúc, vỗ đầu vai Tào Tuyết Cần, men say mười phần nói: “Tuyết Cần huynh, bây giờ tình hình cả nước đang rất tốt, chính là thời cơ của huynh đệ ta gây dựng sự nghiệp, anh em chúng ta sao không cùng nhau... cùng nhau thi thố tài năng, thật có thể ghi danh thiên sử, cũng không uổng cuộc đời này! “
Lữ Trọng ở vừa thấy Hòa Thân một lòng muốn cho Tào Tuyết Cần rời núi, vừa thấy Tào Tuyết Cần còn có ý muốn chối từ, vì thế đứng lên giữ chặt tay hai người bọn họ, cười nói: “Nhị vị đều là kỳ tài vạn năm hiếm có, sao không thừa dịp này đi khai sáng một phen thiên địa của mình! Tuyết Cần, ngươi thường xuyên nói giữa thiên địa bẩn thỉu này không dung nạp người thanh thuần như ngươi, bây giờ còn có Hòa đại nhân đang ở cạnh ngươi, sao lại không có một thiên địa sạch sẽ chứ?”
Hòa Thân vừa nghe Lữ Trọng này sao bây giờ lại nói đỡ mình, lại vừa thấy vẻ mặt của Lữ Trọng, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào mình, một bộ dáng không có hảo ý, trong lòng rùng mình: “Hay là Lữ Trọng bụng dạ khó lường, bây giờ chuyện Càn Long còn chưa giải quyết, đừng lại xảy ra chuyện nữa, thì thật là phiền toái...”
Tiễn bước Hòa Thân, Lữ Trọng lại đỡ Tào Tuyết Cần về tới trước bàn rượu, Lữ Trọng giơ lên chén rượu cười nói: “Tuyết Cần tiên sinh, chúc mừng!”
Tào Tuyết Cần sửng sốt, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được lời nói của Lữ Trọng, vừa định nói chuyện, đầu tiên là chấn động kịch liệt ho khan một trận, sau đó thở hổn hển nói: “Ta còn không muốn đi cùng Hòa Thân...”
Lữ Trọng mỉm cười nói: “Hai mươi năm trước, khi Doãn Kế Thiện lần đầu tiên thăng nhiệm Lưỡng Giang Tổng đốc, cũng từng tự mình đến, khuyên ngươi làm việc cho hắn, khi đó ngươi cự tuyệt, bởi vì trong bụng Doãn Kế Thiện tất cả đều là quân quân thần thần, ngươi đi ra ngoài, Đại Thanh Càn Long hoàng đế đơn giản chỉ nhiều hơn một nô tài! Mà bây giờ Hòa Thân này lại không giống, trong lòng hắn khả tất cả đều là con đường ly kinh ban đạo, ngươi nghe vừa rồi hắn nói, một câu kia không phải giống y như hai mươi kì ngôn luận năm trước ngươi mới chỉnh sửa lại, đại trượng phu cùng lúc thì động, nếu không nắm bắt lấy cơ hội trời ban trước mắt này,... thời cơ không chờ người!”
Tào Tuyết Cần cười gượng nói: “Doãn Kế Thiện không cần phải nói... mà Hòa Thân này -- Ta xem cũng không tốt như ngươi ta nghĩ! Trời phạt ta sinh ra chính là chịu khổ, làm quan ta không làm được, cũng không biết làm. Nếu trời thương ta có thể thành toàn viết ra một bộ kì thư, cũng là vô cùng mãn nguyện rồi!”
Lữ Trọng cười nói: “Tuyết Cần tiên sinh, chẳng phải nghe thấy "Trời sinh ta mới tất có dùng"! Chỉ có mời ngươi chĩa mũi nhọn, chịu thiệt Hòa Thân một chút, thăng chức rất nhanh đó là không thể nghi ngờ! -- Khổng Tử ở trần chịu ách, lê canh không kế; tằng tử không cử sinh bổ vệ; hoài âm hầu khất thực bởi phiêu mẫu, ngũ tương thổi tiêu khất ngô thị. Tuyết Cần tiên sinh hôm nay bị nguy, đâu biết không phải là điềm báo trời giáng nhiệm vụ lớn?”
Tào Tuyết Cần đầu tiên là hồi lâu không nói gì, ước chừng có nửa canh giờ, đột nhiên ngẩng đầu, nói với Lữ Trọng: “Theo ý của tiên sinh, nếu Hòa Thân cũng có thành ý, ta sẽ đi làm việc cho hắn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]