Chương trước
Chương sau
“Hội vũ tinh xá” là một chỗ của Chiêm viện giống như nơi ở cao cấp của tiểu viện nông gia, bình thường đều là dùng để tiếp đãi quan viên cao cấp đến Nam Kinh tìm Hòa Thân làm việc, bây giờ Càn Long hoàng đế ở trong này đã gần hai mươi ngày. Buổi sáng hôm nay sau khi Càn Long xử lý xong tấu chương gấp của Bắc Kinh và các nơi chuyển tới, vừa định vào buồng trong nói chuyện phiếm với hai tiểu mỹ nhân Anh Anh và Yên Hồng, lúc này tùy giá văn uyên đại học sĩ Tào Tích Bảo vào đến.

Tào Tích Bảo nhìn nhìn bên cạnh, thấy không có người ngoài, liền quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, vừa rồi quân cơ của Bắc Kinh đại nội thị vệ Đồ Sâm được phái tới chuyển giao tấu chương mang đến một lời nhắn -- “

“Lời nhắn? -- Lời nhắn gì?” Càn Long lập tức từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Tào Tích Bảo hỏi.

Tào Tích Bảo vừa thấy Hoàng Thượng giật mình như thế, lại theo bản năng nhìn hai bên trái phải, đi lên hai bước, đi đến trước mặt Càn Long, nhỏ giọng nói: “Bổ Mẫn Trung và Vương Kiệt hai vị đại thần quân cơ và Nghi thân vương Ngung Tuyền bảo Đồ Sâm hỏi vi thần, Hoàng Thượng khi nào thì quay về kinh?”

Lời này của Tào Tích Bảo vừa nói ra khỏi miệng, Càn Long kinh hãi, thầm nghĩ: “Không được rồi, xem ra các đại thần trong kinh thành đã ngửi được hương vị khác thường rồi! -- Ngung Tuyền, hắn là một cái đứa nhỏ biết cái gì? Làm không tốt thế nào cũng sinh ra đại sự!” Nghĩ đến đây, Càn Long lại nhẹ nhàng ngồi trở lại nhuyễn tháp, lạnh lùng thốt: “Trẫm khi nào thì quay về kinh, đó là chuyện của trẫm, bọn họ không ở Bắc Kinh ban sai hậu chỉ, sao lại đột nhiên hỏi thăm đến chuyện của trẫm!”

Tào Tích Bảo vừa thấy Càn Long tức giận, cúi đầu nghĩ lời nói vừa rồi của mình mới rồi có thể chạm đến thánh tôn, vì thế cúi thấp đầu, cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, bọn họ kỳ thật chỉ là hỏi thăm riêng thần, không có ý tứ khác, chẳng qua muốn biết được tin tức chính xác trước, đến lúc đó bố trí nghênh giá cũng không luống cuống tay chân! -- Bây giờ không phải là thời khắc đặc biệt sao, cho nên thần liền tấu rõ cho Hoàng Thượng!”

Càn Long vừa thấy bộ dáng Tào Tích Bảo kinh sợ. Khẽ thở dài một cái, nói: “Đứng lên... đứng lên! -- Ngươi nói cho Đồ Sâm, để hắn sau khi đến Bắc Kinh nói với mấy người bọn họ, trẫm bây giờ ở Nam Kinh tốt lắm, Hòa Thân chăm sóc cũng rất chu đáo, trẫm còn muốn ở đây một thời gian, sắp tới còn chưa muốn quay về kinh!”

“Thần tuân chỉ!” Tào Tích Bảo chắp tay trên mặt đất, sau đó cẩn thận lui đi ra ngoài.

Tào Tích Bảo vừa ra đi, Càn Long trong lòng nghĩ thầm: Căn cứ lời nhắn vừa rồi của Đồ Sâm là có thể kết luận, bây giờ mấy quân cơ đại thần ở Bắc Kinh khẳng định là có chút ngồi không yên. Tuy rằng mình đã cho Tào Tích Bảo truyền tin tức tốt của mình, nhưng nếu việc này tiếp tục đi xuống, chỉ sợ sớm muộn gì sẽ sinh ra đại sự! -- Chính là... Chính là cái tên Hòa Thân kia --

Càn Long từ trên nhuyễn tháp đứng lên, ở trong phòng đi đi lại lại. -- Bây giờ có lẽ tới thời khắc mấu chốt liên quan đến giang sơn xã tắc Đại Thanh! Lời nói Hoàng Thượng vạn vạn tuế, triều Đại Thanh vạn vạn năm hắn hầu như mỗi ngày đều nghe vô số lần, buổi sáng hôm nay các đại thần tùy giá còn làm như thật đọc diễn cảm một phen, hắn là người hiểu biết, Tần Hán Tùy Tấn, Đường Tống Nguyên Minh Thanh. Các triều đại phải không ngừng mà thay đổi, đạo lý này hắn so với ai khác đều hiểu rõ. Đại Thanh lại cường thịnh, có thể so sánh với Hán Đường sao? Hán vũ đế Đường Thái Tông lại có người nào kém hơn mình? Kết quả là, còn không phải là đều tan thành mây khói, vạn mộng thành không?

Càn Long thầm nghĩ, --Thái tổ, thái tông quan ngoại xưng đế, sáng lập Đại Thanh ; Thuận Trị gia mang binh nhập quan, chinh phục mấy vạn vạn người Hán ; Khang Hi gia văn trị võ công, hai bút cùng vẽ, liều mạng cả đời mới xem như tọa ổn Tử Cấm thành; phụ thân Ung Chính. cơ hồ mệt chết trên long ỷ, mới làm cho Đại Thanh từ trong đổ nát cường đại đứng lên; Chính mình từ khi vào chỗ tới nay, từ trước đến nay tự tin, nhưng cũng không dám buông lỏng, kính trọng thần minh, kính sợ dân chúng, tự chấp chưởng đại bảo tới nay, lúc nào cũng không quên liệt tổ liệt tông của Đại Thanh khai quốc gây dựng sự nghiệp, cũng không dám bồng bột, khinh nhờn xã tắc. Đường đường Càn Long thịnh thế tuy rằng không đạt đến cảnh giới của bảy mươi người y bạch ăn thịt, lê dân không cơ không hàn, nhưng vương đạo để cho dân chúng dưỡng sinh tang tử không hối tiếc, chính mình vẫn rất tự tin! Chính là Đường Nghiêu, Ngu Thuấn chuyển thế, tới rồi hôm nay cũng không hơn gì. chính mình nhìn lại lich sử các đời, vô luận từ phương diện nào mà xem, giang sơn xã tắc Đại Thanh này còn chưa tới lúc vận số đã hết, lâu đài nghiêng ngả, chẳng lẽ có một tên Hòa Thân, có thể làm cho Đại Thanh sụp đổ, tro bụi yên diệt?

-- Càn Long cảm thấy được mình nên gặp Hòa Thân, nếu nói Hòa Thân đối với mình ngập đầu tai ương, thì hắn tình nguyện trận đại tai nạn này tới sớm hơn một chút, chính mình bây giờ đã là lão nhân gần sáu mươi, nếu trời không thương hắn, một khi mình rời khỏi thế giới này, như vậy Đại Thanh này còn có ai có thể đấu với Hòa Thân?

Nghĩ đến đây, Càn Long nói với thị vệ Vương Nhĩ Đôn và Ba Đặc Nhĩ ở ngoài cửa: “Truyền chỉ, Tuyên Hoà thân yết kiến!”

Ở trong “Chân thú viên “, Hòa Thân, Tào Tuyết Cần, còn có lão nhân Lữ Trọng tiên sinh râu bạc kia đang uống rất là vui vẻ!

Lữ Trọng vừa mới vào, Hòa Thân đã nghĩ đến dùng cồn để khảo nghiệm hắn một phen. Tào Tuyết Cần cũng là nghiện rượu khó nhịn, vừa nghe Hòa Thân truyền lời cho thủ hạ chuẩn bị rượu thịt phong phú, nhất thời liền cao hứng mặt sáng ngời; Phương Khanh mặc dù có chút lo lắng Tào Tuyết nhưng từ khi vào Chiêm viện này, bao nhiêu danh y hảo dược điều trị, không phải bộ dáng bệnh tật như lúc trước kia nữa, bây giờ thừa dịp cao hứng uống một chút rượu, đó cũng là chuyện tốt, huống chi đây lại là chủ ý của đại ân nhân Hòa Thân này, cho nên vừa nghe bọn họ muốn uống rượu, lập tức liền cùng với mấy tiểu nha đầu đi chuẩn bị rượu và thức ăn.

Rượu và thức ăn như nước bày lên bàn, bọn họ ba người vô cùng cao hứng vừa uống vừa nói chuyện. Sau khi rượu quá ba tuần đồ ăn quá năm món, Hòa Thân lại kính Lữ Trọng và Tào Tuyết Cần ba chén lớn, nhìn Lữ Trọng đã có ba phần say, sau đó chủ đề câu chuyện vừa chuyển liền đi vào chủ đề chính.

“Lữ Lão tiên sinh, buổi tối hôm đó ở trong nhà Tuyết Cần Huynh, đi về vội vàng, không thỉnh giáo được cẩn thận; Bây giờ chúng ta đang rảnh rỗi, uống rượu nói chuyện phiếm, đúng là cơ hội tốt để thỉnh giáo tiên sinh! Về sau phụng dưỡng đương kim Hoàng Thượng như thế nào, mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo!”

Lữ Trọng cười nói: “ Lời này của Hòa đại nhân sai rồi! -- Mấy ngày hôm trước Hòa đại nhân nói chính là "Xử lý như thế nào", mà bây giờ lại nói thành " phụng dưỡng như thế nào ", chỉ dựa vào bốn chữ này, có thể thấy được Hòa đại nhân trong lòng sớm đã có chủ ý, sao ngược lại muốn thử lão hủ đây?” Nói xong giơ lên chén rượu trên bàn, lại uống cạn sạch.

Hòa Thân vừa thấy người này thuần túy là một lão cáo già, bắt được ta một “chữ lầm” coi như là lừa dối qua quan, lẽ nào lại như vậy, vì thế mỉm cười nói: “Xem ra là Hòa Thân ta mạo muội, quấy nhiễu lão tiên sinh, nào, cạn chén này!” Nói xong giơ lên chén rượu đưa tới trước mặt Lữ Trọng, nghĩ thầm: “Uống xong chén rượu này ngươi lập tức cút đi cho ta!”

Tào Tuyết Cần cũng nhìn thấy Hòa Thân không vui, trong lòng vô cùng sốt ruột, âm thầm mắng: “ Lão nhân này sao lại như vậy, trước kia ba hoa chích choè, giống như chúng ta như Khương Tử Nha vậy, đến thời điểm mấu chốt sao cả rắm cũng không đánh? -- Ngươi xem Hòa Thân này dễ chơi à, chờ hắn kéo mặt xuống, đừng nói đầy bàn món ngon mỹ vị ngươi không được hưởng thụ, chỉ sợ ra khỏi cửa rồi muốn gặp mặt Hòa Thân cũng khó!” Vì thế nháy mắt với Lữ Trọng, ý tứ rằng: Ngươi còn khoe khoang cái gì, trong bụng có cái gì thì mau nói ra đi!

Lữ Trọng đương nhiên rõ ràng dụng ý của Hòa Thân, vừa thấy Tào Tuyết Cần nháy mắt với hắn, vì thế ha ha cười, nói: “Hòa đại nhân, chuyện phía trước phía sau lão hủ sẽ không nói năng rườm rà, bây giờ xảy ra trước mặt ngươi cũng chỉ có hai con đường! Một là thả hổ về rừng, hai là dẫn lửa thiêu thân. – để cho Càn Long quay về kinh, đồng nghĩa với thả hổ về rừng, như vậy sẽ hậu hoạn vô cùng, nói không chừng lập tức sẽ có đại họa; Lưu lại Càn Long, đó chính là dẫn lửa thiêu thân, nếu sau này không dập được đám lửa này, kết quả cũng như vậy, tóm lại Hòa đại nhân nhất định phải thận trọng!”

Nói tới đây Lữ Trọng vừa thấy Hòa Thân còn đang lo lắng, vội vàng nói tiếp: “-- Nhưng Hòa đại nhân nếu không muốn thả hổ về rừng hoặc là dẫn lửa thiêu thân, thì cũng được! “

Hòa Thân vừa nghe có cửa, vội vàng hỏi: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? “

“Làm sao bây giờ?” Lữ Trọng cười ha ha, “Giao Càn Long cho Bạch Liên giáo!”

Hòa Thân vừa nghe ba chữ “ Bạch Liên giáo” trong lòng đã phát lạnh, từ khi hắn bước trên con đường làm quan, ngay từ đầu gặp gỡ Bạch Liên giáo, đến bây giờ đã nhiều năm, mỗi khi ở thời khắc mấu chốt Bạch Liên giáo đều ra xiên một đòn, không ngờ chuyện trọng đại như thế, ông cụ thoạt nhìn giống như đã ẩn cư nhiều năm cũng nhắc tới Bạch Liên giáo!

Lữ Trọng nói: “Bây giờ ai đều biết ngươi cứu giá có công, Hoàng Thượng ở trong Chiêm viện của ngươi. Nếu Bạch Liên giáo xông vào Chiêm viện cướp Hoàng Thượng đi rồi, Càn Long hắn xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, lão hủ phỏng chừng ai cũng không trách đến Hòa đại nhân ngươi! Triều Đại Thanh này ngoài Càn Long Hoàng Thượng, ta xem chính là Hòa đại nhân có thể nhất hô bá ứng; đến lúc đó vô luận là vương thất Bắc Kinh và vài vị Vương gia mũ thép của Thịnh Kinh đăng cơ vị A ca kia, Hòa đại nhân ngươi lại ra tay, thì đã có thể dễ dàng hơn!”

Hòa Thân vừa nghe lão nhân này thực sự không phải phét lác, xem ra thật đúng là có một bộ, chiêu mượn đao giết người cộng thêm diệu kế rút củi dưới đáy nồi thật sự là cao minh!

Hòa Thân vốn muốn học như Trương Học Lương đối đãi Tưởng Giới Thạch trong biến cố Tây An, sau khi buộc Càn Long phát một đạo chiếu thư lại thả hắn quay về Bắc Kinh, nhưng sau lại tưởng tượng đến kết cục của Trương Học Lương liền quyết định làm như thế.

Kĩ thuật lật lọng đế vương Trung Quốc cổ đại quen dùng, Càn Long là người nổi tiếng trong đế vương phong kiến, phỏng chừng càng giỏi về đường này. Hắn sở dĩ thỉnh giáo Lữ Trọng như vậy, chủ yếu cũng là muốn trên quyền mưu quỷ kế để giải quyết việc này.

Bình thường gặp những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, chính mình đùa giỡn một chút thông minh nhỏ rồi thôi, chính là việc này trọng đại, làm không tốt kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có thể đưa tới đại họa sát thân, cho nên hắn cũng thật sự muốn nghe xem ý kiến của lão nhân râu bạc này. Bây giờ vừa thấy chiêu của lão nhân này tuy rằng cũng tốt, nhưng nếu không lấy cái tinh hoa, bỏ đi cặn bã, rập khuôn theo hình thức của hắn, thì nói không chừng cũng sẽ bị người ta chơi xỏ, vừa định hỏi đến cuối cùng, lúc này Lưu Toàn đi đến, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Càn Long truyền lời, nói phải lập tức gặp ngài!”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.