Có bài học về đột biến lần trước, đối với vấn đề an toàn của Hòa Thân cũng không dám qua loa nữa, trước đây vạn phần thận trọng, 10 vạn phần cẩn thận thì nay chính là vấn đề mấy vạn của một vạn và mười vạn.
Đúng lúc Hòa Thân đưa ra quyết định hôm nay đi thăm Càn Long, Lưu Toàn cũng đồng thời đưa ra sự bố trí và sắp xếp cẩn thận chi tiết, đầu tiên là trừ khử loại bỏ toàn bộ ẩn họa an toàn trong Thiêm Viên, sau đó áp đặt uy nghiêm trên đường từ chỗ ở của Hòa Thân đến “ Hội vũ tinh xả”, bất luận là quan viên trong nha môn tài chính hay là binh lính chấp cần, trên đường đi toàn bộ đều đổi thành thành viên của đoàn cảnh vệ do Lưu Toàn chọn lựa ra, tác phong tốt, kĩ thuật cứng, đáng tin cậy về chính trị
Đây là còn chưa tính, nơi “ Hội vũ tinh xả” là nơi ở của Càn Long, Lưu Toàn cũng cử một lượt “tinh cung”phàm là có khả năng gây ra mối đe dọa an toàn cho Hòa Thân, đều bị trừ bỏ toàn bộ, mấy thị vệ thiếp thân của Càn Long bị “mời ra” ngoài cửa, mấy đại thần… được người ta tinh ý bố trí trong một góc phòng, ANh Anh và Viên Hồng là hai “ quý chủ nhi” cũng bị Lưu Toàn sắp xếp người coi chặt.
Lần này Lưu Toàn hạ mệnh lệnh khi phát hiện người có ý đồ bất chính lập tức nổ súng bắn chết, tuyệt đối không để lại hậu họa.
Ăn xong cơm sáng Hòa Thân được sự tháp tùng của Lưu Toàn vừa đi vào trong vừa bực bội: “Tiểu tử ngươi định làm cái gì, làm như địch lớn sắp đến vậy, nếu thế này ta không phải trở thành gấu mèo trong lồng sắt hay sao”
Lưu toàn cười đáp: “ Lão gia, không thế này không được, chuyện mấy hôm trước làm nô tài sợ suýt chết, không phải ngài ra lệnh cho nô tài, vạn sự cẩn thận hay sao? Chuyện lần trước, chính là vì nô tài không chịu học hành nghiêm túc, lĩnh hội những kiến thức do lão gia dạy bảo, nay nô tài mất dê mới làm chuồng xin được bổ cứu ”
“Tiểu tư ngươi thật biết bịa đặt cái gì mà mất bò mới lo làm chuồng, có thời gian tìm hai quyển từ điển thành ngữ mà tra xem, không hiểu thì đừng loạn dùng” Nói xong bước vào “Đạm xí cư” nơi mà Càn Long ngày thường xử lý chính vụ trong “Họi vũ tinh xả”
Càn Long buổi sớm bị Lưu Toàn dọa đi dọa lại cho một hồi, nên đoán ra chắc hôm nay Hòa Thân sẽ tới, mặc dù tên tiểu tử Lưu Toàn làm thế là vô cùng bất kính, nhưng thời gian này Càn Long cũng đã quen rồi. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng bề mặt lại coi như không thể hiện gì. Điều này thứ nhất nhằm giữ gìn chút tôn nghiêm mà Hoàng đế cần có trước mặt các đại thần tùy giá, hai là bình tĩnh, suy nghĩ xem, Hòa Thân hôm nay rốt cuộc đến làm gì, nếu đưa ra điều kiện mình khó chấp nhận thì nên ứng phó như thế nào.
Đang lúc Càn Long trầm tư suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng nói lớn: “ Hòa đại nhân đến” tiếp theo là nghe tiếng Hòa Thân bên ngoài cao giọng nói: “ Vi thần Hòa Thân cầu kiến, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế”
Càn Long nghe thế không hiểu sao hôm nay Hòa Thân lại biết lễ nghi như thế? Nhưng lại nghĩ, Hòa Thân lúc nào cũng biết lễ nghĩa, mặc dù làm việc có chút vượt khuôn khổ nhưng trươc mặt lại luôn biết lễ nghi. Càn Long không nghĩ ngợi nhiều, thầm nghĩ: “ Một khi tiểu tử ngươi còn coi ta là đương kim hoàng thượng, thì ta coi ngươi như nô tài” nên nói đầy kiểu cách hoàng đế: “ Truyền Hòa Thân vào”
Tên thái giám cất giọng vịt đực gọi: “ Truyền Hòa Thân vào”
Hòa Thân thấy điệu bộ tên thái giám thầm mắng: “ đúng là làm màu quá, nếu đã thế, lão tử cũng không ngại phiền phức, cởi quần thả đít luôn” nên đi vào, còn giả bộ quỳ xuống hành lễ kêu lên mấy tiếng “vạn tuế”
“Ngồi đi, dâng trà” Càn Long khẽ cười, hỏi: “ Hòa Thân, hôm nay ngươi đến gặp trẫm, có chuyện gì hay sao?”
Hòa Thân ngẩng đầu nhìn Càn Long sắc khi hồng nhuận, chậm rãi nói: “ Bẩm hoàng thượng, hôm nay thần đến là xin dâng tấu về chuyện của Thành Thân Vương..”
Hòa Thân vừa nói đến đây đã bị Càn Long ngắt ngang chỉ thấy khuôn mặt Càn Long đỏ bừng, đẩy ghế đứng dậy nói lớn: “ Đừng nói nữa, trẫm không muốn nhắc đến tên xsúc sinh kia nữa”
“Hoàng thượng” Hòa Thân thong thả gọi “ Nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, xin vạn tuế nguôi giận, cho vi thần từ từ bẩm” Nói đến đây Hòa Thân nhìn Càn Long đang vô cùng kích động, rồi nói từ tốn: “ Mấy hôm trước hoàng thượng di giá Chân Thú viên, thần gặp chuyện bất ngờ tiếp theo phản tặc Bạch Liên Giáo bao vây tấn công Thiêm Viên, thần đích thân chỉ huy trận đánh đó, mặc dù nói thuộc hạ đã ra sức giết địch nhưng cuối cùng cũng bị một số tên phản tặc đánh vào, lúc đó tình hình nguy cấp, Lục Doanh quân và quân Bát Kì ở ngoại thành Nam Kinh không nhận được tin, thần lại phụ trách sự an nguy của hoàng thượng, đành phải phát động tất cả người trong Thiêm Viên, gây ra một cuộc chiến nhân dân hoàng tráng, sau cùng mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng cuối cùng đã tiêu diệt được bọn phản tặc Bạch liên giáo, tuy nhiên..”
Càn Long đương nhiên biết được trận đại chiến mấy hôm trước, mặc dù ông không đích thân chứng kiến nhưng ngồi trong phòng nghe thấy tiếng súng pháo bên ngoài và tiếng thét giết hai quân cũng có thể phán đoán ra tình hình trận chiến kịch liệt, nay thấy Hòa Thân dường như có chuyện lớn gì đó mà không tiện nói ra nên cười hỏi: “ Tuy nhiên cái gì, ngươi nói tiếp đi”
Hòa Thân ho mấy tiếng, lấy lại thanh giọng, nói tiếp: “ Tuy nhiên, hôm dó ngoài để lại một số người bảo vệ hoàng thượng ra, thuộc hạ của thần đều xuất kích hết, đợi đánh lùi phản tặc, quay về mới phát hiện Thành Thân Vương.. Thành Thân Vương không thấy đâu nữa. Ban đầu thần cho rằng bị người của Bạch liên giáo bắt đi rồi, cho nên cho lục soát khắp trong ngoài thành, lại thẩm vấn từng tên phản tặc Bạch liên giáo một, đến hôm hay mới rõ, Thành Thân Vương không bị người của Bạch liên giáo bắt đi, cũng không xảy ra chuyện gì mà được một số quân Bát Kì ở Nam Kinh hộ tống về Bắc Kinh rồi”
“A” Càn Long ban nãy còn cười ha ha khi nghe Hòa Thân miêu tả về trận đánh vừa qua như thuyết bình thư, nhưng sau đó khi nghe Thập Nhất Dung Tinh được người hộ tống về Bắc Kinh, nụ cười ngưng trệ trên khuôn mặt, ánh mắt mất đi thần thái vốn có, hai tay vịn vào giá sách trước mặt, người chao đảo, rồi ngã vật xuống ghế, nói: “ Cái gì…cái gì… tên súc sinh đó về Bác Kinh rồi ư…”
Bọn đại thần tùy giá ở góc phòng Tào Tích Bảo thấy hoàng thượng như thế, sợ hãi trợn mắt, chạy lại trước mặt Càn Long hét lớn: “ Mau truyền thái y”
Hai tên thái giám trước cửa cũng vô cùng sợ hãi vừa bò vừa lăn đến trước mặt Hòa Thân, vừa khóc vừa cầu xin: “ Hòa đại nhân, may tìm thầy thuốc xem bệnh cho Hoàng thương…” Tào Tích Bảo cũng hồ đồ, nhưng hai tên thái giám không hồ đồ chúng biết đây không phải tử cấm thành, một tiếng “truyền thái y” ban ra, thì ngự y trong thái y viện có thể chạy đến, đây là Nam Kinh, Hòa Thân mới là chủ nhân nơi đây.
Hòa Thân cũng sợ hãi, nghĩ: “ Tên Càn Long này đừng có giống như cha của Tô Kì Nhi bị chết vì sợ hãi đấy, không thì phiền toái to” Đang định ra lệnh cho Lưu Toàn ra ngoài tìm thấy thuốc đến xem bệnh cho Càn Long thì ngeh thấy Càn Long nói lớn: “ Các ngươi hoảng hốt cái gì, trẫm không sao, nhất thời cũng không chết được đâu, Hòa Thân đừng đi gọi thầy thuốc, đừng nghe bọn chúng dọa nạt” Có thể Càn Long biết nay không phải lúc mình giat đên bán dại, sau khi uống trà do thái giam dâng lên, nhẹ giãn lông mày, rồi đứng dậy khỏi ghế, nói với bọn Tào Tích Bảo: “ Các ngươi lui sang một bên”
Đám đông thấy Càn Long không sao, nên yên tâm, trật tự lùi xuống chỗ ban nãy của mình.
Càn Long biết nay đã đến lúc nước sôi lửa bỏng, không cho phép ông có chút do dự nào nữa. Tên tiểu tử Dung Tinh giám giết Phụ Thí Quân, thì hắn còn gì mà không làm được nữa? Nay Lão Thập Ngũ Gia Dung Diễn và A Quế đang ở Miến Điện xa xôi, mình lại bị Hòa Thân giam lỏng nơi đây, bọn đại thần ở kinh thành ai là đối thủ của Dung Tinh được, nếu tên súc sinh kia nghĩ cách tiêu diệt bọn Lưu Dung và Phúc Khang An, thì nay nói không chừng sẽ đăng cơ tọa điện, vào cung Càn Thanh rồi.
Tên Hòa Thân này nhất định không có tâm tư giết vua tạo phản, nếu không mình đã không sống được đến hôm nay rồi, nay hắn giam mình không thả nói thẳng ra không phải là do không an tâm hay sao, không phải là sợ mình về kinh thành lập tức hạ chỉ ra tay với hắn sao? Xem ra Càn Long quả thực không hồ đồ, quay đầu lại nói với Hòa Thân: “Hòa Thân trẫm nay không nói lời gian dối, hãy thả trẫm về Kinh, trẫm tuyệt đối không phụ ngươi”
“Tào Tích Bảo, truyền chỉ” Càn Long vừa đi qua đi lại trong phòng, vừa nói rõ ràng từng chữ: “ Hòa Thân từ khi nhậm chức “đại thần tài chính ngự tiền hoàng đế Đại Thanh”, trung tầm vi quốc, phò tá thánh cung, vì giang sơn xã tắc của Đại Thanh, mấy năm qua tận lực phục vụ…”
Tào Tích Bảo đương nhiên hiểu tâm tình hoàng thượng lúc này, khi nghe Càn Long nhắc đến việc lập chỉ, liền chuẩn bị sẵn giấy bút đợi Càn Long Tào Tích Bảo. Càn Long vừa nói, ông ta cũng soạn thảo, đợi Càn Long đợc “… tấn phong giường cột quốc gia, cho Hòa Thân công thần Đại Thanh là nhất đẳng công, thực thân vương bổng, thế tập võng thế”
Càn Long nhìn tờ tuyên chỉ chưa ráo mực dường như thấy có chút không đủ trọng lương, nên nói: “ Thêm một câu, chiếu thư này là lời gan ruột của trẫm, sau này tuyệt đối không thất ngôn với thần dân Đại Thanh”
Tào Tích Bảo sững ra, nếu Ban nãy những dòng kia chỉ là để đối phó tình hình, thì bây giờ thêm câu này đúng là trở thành ngọc luật kim khoa khó mà thay đổi, không những Càn Long không thể hối hận mà trăm năm sau, khi vua mới lập vị, cũng trở thành di chiếu tiên hoàng, tên Hòa Thân này thực sự trở thành trụ cột của Triều Đại Thanh rồi.
Là thần tử tận trung với Càn Long, Tào Tích Bảo còn thêm một câu: “Vạn tuế, chiếu thư đã soạn xúc tích thêm câu này vào sợ không đầu không cuối, vi thần thấy nên bỏ đi”
“Sao, lão trạng nguyên ngươi đến câu này cũng không biết được sao?” Càn Long dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tào Tích Bảo, ông ta lại cầm bút viết thêm vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]