Là nói, muốn là muốn, nhưng là ý muốn mà thôi, Hòa Thân bây giờ có thể đến Tử Cấm thành đi tìm Càn Long hoàng để tính sổ.
Chờ xa giá của bọn hắn đi vào Phong Đài đại doanh, đã là giờ Tỵ canh ba. Phong Đài đại doanh đề đốc Đa Luân từ vài ngày trước đã nhận được thánh chỉ, hôm nay Gia thân vương cùng với vài vị quân cơ đại thần thay thiên tử đến Phong Đài đại doanh uỷ lạo quân đội. Nói là uỷ lạo quân đội, kỳ thật chính là duyệt binh, xem xét một chút bố phòng chung quanh kinh sư, nhìn xem quân uy quân kỷ, động viên một chút sĩ khí của ba quân tướng sĩ, đồng thời cũng tỏ một chút quan tâm của triều đình.
Đa Luân này chính là một tên hổ tướng, trước kia đi theo Nhạc Chung Kì liên tục chiến đấu ở các chiến trường các tỉnh tây nam, sau lại cùng Phó Hằng xuất binh Thanh Hải, một thân hiển hách chiến công; Hơn nữa hắn lại là cháu ruột của Hằng thân vương, đó cũng là thiên hoàng quý trụ chính tông, sau lại từng làm nhất đẳng thị vệ của cung Càn Thanh, hiện tại lại được Càn Long nhâm mệnh làm Phong Đài đề đốc, cũng có thể gọi là một nhân vật hết sức quan trọng với triều đình!
Đa Luân tuy rằng là một tên võ tướng, nhưng trình độ tinh túy mà nói không thua gì Tạo Nghệ ngày xưa ở trên chiến trường tung hoành ngang dọc. Hắn nhận được thánh chỉ vừa thấy danh sách đến uỷ lạo quân đội, ngoài Gia thân vương ra, còn có Hòa Thân, Phúc Khang An, Lưu Dong và Vương Kiệt bốn vị quân cơ đại thần. Đây thoạt nhìn như hung thần ác sát nhưng trên thực tế tướng quân là người thận trọng liền lập tức hiểu được, -- Đây là Hoàng Thượng cố ý ở trong thần dân thiên hạ lộ ra thánh ý, Hoàng Thượng tuy rằng còn đang độ tuổi xuân, nhưng một ngày nào đó phải cưỡi hạc đi Tây Thiên, xem ra tương lai chưởng quản thiên hạ Đại Thanh này chính là năm người này!
Đa Luân không dám qua loa, Phong Đài đại doanh tổng cộng thống soái tám vạn đại quân triều đình, vì nghênh đón “Duyệt binh” lần này, hắn lựa chọn trong tám vạn binh mã này, cuối cùng hợp thành một đội ngũ ba nghìn người, sau đó bắt đầu hết ngày dài lại đêm thâu thao luyện.
Hôm nay trời còn chưa sáng. ba nghìn binh mã này dùng qua điểm tâm, Đa Luân và vài vị phó tướng, tham tướng kéo đội ngũ đến đông giáo quân trường, dựa theo bố trí trước đó diễn luyện một phen, cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng đội ngũ này có thể ở trước mặt Gia thân vương và vài vị quân cơ đại thần thể hiện, lúc này mới nghỉ ngơi thu binh quay về doanh trại.
Chờ Hòa Thân bọn họ tới phần đất bên ngoài đại doanh, ba nghìn thiết kỵ của Đa Luân đã sớm ở trận địa sẵn sàng đón quân địch. Chỉ thấy đám quân tinh nhuệ lưng hùm vai gấu, nhìn qua tất cả đều là dũng sĩ tráng kiện lực lớn vô cùng, huấn luyện có tố chất. Ba nghìn quân mã phân làm ba đội vuông. Đứng dưới mặt trời nóng như thiêu đốt, cho dù mỗi người giống như nướng trong hỏa lò, nhưng lại đều đứng sừng sững không chút sứt mẻ.
Trên thao trường, cao nhất là long kì chín mươi lăm mặt chỉ có nghênh đón Hoàng Thượng mới có thể dùng, còn có cờ xí các màu phân loại tứ phương. Hòa Thân bọn họ vừa đến, chỉ thấy cửa đại doanh một quân trường toàn thân mặc giáp trụ, tinh thần chấn hưng cầm trong tay hoàng kì đón gió vừa vẫy, cửu tôn bên cạnh được xưng là hồng y “Vô địch Đại tướng quân” một trận đại pháo nổ vang, nhất thời rung động mặt đất.
Hòa Thân trong lòng run lên: “Được! Xem ra Phong Đài đại doanh này thật đúng là danh bất hư truyền, không hổ là các dũng sĩ phòng vệ trọng địa kinh sư!”
Sau khi pháo mừng vang lên, Phong Đài đại doanh đề đốc Đa Luân uy phong lẫm lẫm nghiêm trang đi lên trước, đi đến trước mặt Ngung, một tay chào theo nghi thức quân đội, uy vũ nói: “Mời Vương gia thiên tuế kiểm duyệt!”
Mắt của Ngung vô cảm nhìn Đa Luân, sau đó hướng về phía dưới nói: “Bắt đầu đi!”
Đa Luân rõ ràng cảm giác thấy suy nghĩ của Ngung: Gia thân vương chê ta không làm đại lễ quân thần tam quỳ cửu khấu tham kiến Hoàng Thượng với hắn! Nhưng đây là quy củ trong quân, đừng nói là một Vương gia, chính là Hoàng Thượng tự mình đến đây cũng làm theo như thế, Gia thân vương ngươi mang binh nhiều năm, cũng có thể biết quy củ này, huống hồ lúc này căn bản không phải là lúc so đo chi tiết nhỏ này. Chỉ thấy Đa Luân xoay người hướng về phía đội ngũ ba nghìn quân sĩ đang đứng phía dưới mạnh mẽ quát một tiếng: “Thao luyện bắt đầu!”
“Hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Vương gia thiên tuế. Thiên tuế, thiên thiên tuế!” Ba nghìn quân sĩ hô to một tiếng như tiếng sấm, trận thao diễn chờ mong đã lâu này chính thức bắt đầu rồi!
Hòa Thân ở trong xã hội hiện đại thấy qua trên TV vài lần quốc khánh đại duyệt binh, ở Nam Kinh cũng gặp qua Lương Kiện, Tạ Phi Kiếm và Đỗ Tử Kiệt bọn họ thao luyện quân đội, nhưng nói thật, hắn với chuyện này thật sự là dốt đặc cán mai, chẳng qua cũng chỉ là nhìn xem náo nhiệt mà thôi. Hôm nay cũng theo thường lệ như thế. -- chỉ thấy đội hình dưới đài đang không ngừng biến hóa, khi thì xếp thành chiều ngang, khi thì lại xếp thành chiều dọc. Còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên lại biến thành hình tam giác; dưới bụi đất vàng cuồn cuộn, đao quang kiếm ảnh, đằng đằng sát khí, ngẫu nhiên có quân sĩ không chịu được nóng bức mà té xỉu, lập tức liền được đội ngũ ở bên ngoài đưa đi trị liệu.
Hòa Thân trong thời gian một bát trà liền cảm thấy được nhàm chán, cả người khô nóng vô cùng, hắn mặc dù ở trong lòng rất là bội phục vị Phong Đài đề đốc Đa Luân này nghiêm khắc trị quân và nghiêm chỉnh của quân uy, nhưng dưới ánh mặt trời độc ác này, từng đợt bụi đất và hơi nóng đập vào mặt, thưởng thức diễn tập quân sự người ngã ngựa đổ này, Hòa Thân vẫn là không có nhã hứng nổi.
Lúc này Nhất Thanh không biết từ chỗ nào kiếm được một bát nước đá, nhẹ nhàng đi tới, thản nhiên cười, nói với hắn: “Hòa đại ca, uống ngụm nước giải khát đi!”
Hòa Thân cảm động vô cùng, đón nhận uống một ngụm lại đưa cho Nhất Thanh, cười nói: “Vậy muội cũng uống mấy ngụm, xem mặt đầy mồ hôi!”
Nhất Thanh mặt đỏ lên, cầm bát lại đưa cho Hòa Thân nói: “Hòa đại ca, uống mau lên, tôi không khát, sáng sớm tôi đã uống rồi! -- Đây là khăn mặt lạnh đã xấp nước, huynh lau mồ hôi đi!”
Hòa Thân vừa thấy Nhất Thanh nhất định không chịu uống, biết khuyên nữa cũng là vô dụng, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên đầu, quay đầu nhìn thấy Phúc Khang An bên cạnh đang tập trung tinh thần, giống như chính hắn cũng đích thân tới hiện trường, vì thế bước qua, cầm bát trà đưa qua, cười nói: “Phúc đại soái, nào, uống miếng nước giải khát!”
Phúc Khang An tiếp nhận đến uống một ngụm, sau đó lại đưa bát cho Lưu Dong, quay đầu lại nói với Hòa Thân: “Sao? không có hứng thú với luyện binh?”
Hòa Thân nói: “Ta với thứ này thật là dốt đặc cán mai, không giống huynh và Gia thân vương, đều là xuất thân dẫn binh, ta nhưng chỉ là xem náo nhiệt thôi! -- Còn đừng nói, ta với chuyện mang binh thật là dốt đặc cán mai, cũng có thể nhìn thấy, quân sĩ dưới tay Đa Luân này thật đúng là thật sự có tài!”
Phúc Khang An cười nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng ta xem trên sân tập này quân sĩ tuy rằng dũng mãnh, đội hình biến hóa cũng nhanh chóng có trật tự, trên chiến trường cũng rất có sức chiến đấu, nhưng ta vẫn cảm thấy được quân đội hôm nay giống như tinh thần không đủ, toàn cho người ta cảm giác như khoa chân múa tay!”
Lưu Dong lúc này đã uống cạn sạch bát nước đá, tiện tay đưa bát không cho một tên tùy tùng bên cạnh, thấy hai người bọn họ nói chuyện náo nhiệt, cũng cười cười tiến lại gần, nhìn thấy bên cạnh không người, nhỏ giọng nói với Hòa Thân và Phúc Khang An: “Nhị vị, các ngươi chẳng lẽ không chú ý Gia thân vương sao? -- Các ngươi xem, Vương gia sắc mặt càng ngày càng khó coi!”
Câu nói đầu tiên của Lưu Dong làm cho tất cả lực chú ý của Hòa Thân và Phúc Khang An đều hướng về Ngung, bọn họ quay đầu vừa thấy, quả nhiên, thấy trên mặt Ngung khó coi giống như kết một tầng sương, tròng mắt trừng lên, râu ria cũng vểnh lên, sao mà giống như một con cẩu điên vậy, nếu không phải trước mặt nhiều người như vậy, hẳn là sẽ lập tức phát tác tính cẩu của hắn!
Hòa Thân thầm nghĩ: “Hay là Ngung tiểu tử này nhìn thấy quân sĩ trên thao trường này có hành động đại bất kính gì với hắn?”
Đúng lúc này, khi đang nói chuyện, đội ngũ theo cờ chỉ huy xuống vây thành một vòng tròn, và lấy cờ làm trung tâm nhanh chóng tổ hợp. Vòng trong rất giống song ngư trong trận đồ bát quái Thái Cực, bao quanh chuyển động; binh sĩ vòng ngoài tay cầm cung tiễn, bảo vệ vòng trong. Rất nhanh, lấy mắt hai Thái Cực làm tâm, vòng trong biến thành hai đội ngũ hình vuông, vòng ngoài thì hội hợp vào phía trong, hợp thành một cái mới, đội ngũ hình vuông lớn hơn nữa. Tả hữu tiến lên, tung hoành biến hóa, liền biến thành bốn chữ to “Đại Thanh vô địch”!
Mọi người vừa định lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, không ngờ trận thao luyện này còn chưa chấm dứt, chỉ thấy mã đao trong tay Đa Luân vung lên,trên thao trường kia cấp tốc chạy qua chạy lại, bụi tung mù mịt, hoàng diễm tung trời, trong phút chốc lại hợp thành bốn chữ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, nhất thời càng thêm sợ ngây người, hóa ra trên thao trường những binh sĩ nháy mắt lại hợp thành -- bốn chữ to “Tôi muốn ăn cơm“. Bốn chữ to này thật sự là làm cho bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới!
Đến bây giờ tất cả mọi người đều hiểu được. Đây là toàn thể quan binh của Phong Đài đại doanh đòi quân lương của bọn họ với triều đình! Hòa Thân nhất thời cũng hiểu được vừa rồi Phúc Khang An nói đội ngũ này toàn làm cho người ta có một “ cảm giác tinh thần không đủ “ có ý nghĩa gì. Cũng có chút hiểu được nguyên nhân Ngung vừa rồi khó coi như vậy, trong lòng khen thầm: “Đa Luân chơi được! Xem ra trò hay sắp bắt đầu rồi!”
Trong năm tháng như thế này, chuyện binh lính thông qua các loại phương thức đòi quân lương của triều đình là chuyện nhìn mãi quen mắt, nhưng thông qua phương thức độc đáo như vậy thật đúng là lần đầu tiên, Hòa Thân trong lòng cười nói: “ Sáng ý này thật sự là làm cho người ta cảm giác mới mẻ, xem ra Đa Luân này không riêng là tay giỏi mang binh đánh giặc, xem ra tiểu tử này còn có nghệ thuật tổng giám!”
“Đa Luân!” Ngung hét lớn một tiếng.
“Nô tài có!” Đa Luân vừa nghe Ngung gọi bèn tới trước mặt Ngung, “Ba” một tiếng chào theo nghi thức quân đội.
“Đa Luân, ngươi đây là ý tứ gì, cũng dám làm trò trước mặt ba quân tướng sĩ trêu chọc bổn vương! Ngươi đại bất kính với bổn vương như thế, phải trị tội gì!” Ngung nói
Hòa Thân thầm nghĩ: “ Ngung này nhìn qua mi thanh mục tú, không ngờ lại tính chó như vậy!”
Đa Luân ngẩng đầu thấy Ngung tức sùi bọt mép, không chút hoang mang đáp: “Bẩm báo Gia thân vương, vốn dĩ tám chữ này nô tài là muốn diễn luyện cho Hoàng Thượng xem, sáng sớm hôm nay nhận được thánh chỉ mới biết được Gia Vương gia thay thiên tử đến uỷ lạo quân đội, nhất thời được tin, chưa kịp biến hóa đội hình, bốn chữ to "Tôi muốn ăn cơm" sau thật sự là đại bất kính với Gia Vương gia, cũng làm mất hứng của Vương gia ngài! -- Nô tài mong Gia Vương gia trị tội thật nặng!”
Lời nói này nghe ra đúng là khiêu khích với Ngung. -- Bốn chữ “Ta muốn ăn cơm” kia vốn là cho Hoàng Thượng xem, tính tình của Gia thân vương cũng có thể lớn hơn Hoàng Thượng sao, đây là muốn nói cho Ngung, bốn chữ này là để diễn luyện trước mặt hoàng thượng, chẳng lẽ còn sợ một Vương gia ngươi?
Hòa Thân vừa thấy cái mũi của Ngung tức đến muốn nổ ra, theo tính tình của hắn, nếu trong trường hợp khác gặp được sự tình này, khẳng định là muốn tiến lên ăn thua, nhưng đây là đại lễ duyệt binh của triều đình, huống hồ hắn cũng có ý muốn xem Gia thân vương thế nào, trong lòng đắc ý nghĩ thầm: “Hoàng Thượng bị tức thành như vậy, chính là mặt rồng giận dữ; Vương gia bị tức thành như vậy, xem ra cũng xứng với mặt cẩu giận dữ! -- Ta thật muốn nhìn tiểu tử ngươi hôm nay giải quyết như thế nào!”
Ngung vừa nghe Đa Luân đấu đá với hắn, nhất thời bực tức vô cùng, nói năng lộn xộn hét lên: “Đa Luân, ngươi... ngươi... ngươi lớn mật!”
Đa Luân nói: “Vương gia bớt giận, xin thứ cho nô tài vô lễ! Bao nhiêu năm nay, nô tài toàn tâm toàn ý, trung thành và tận tâm ban sai cho triều đình, ngay cả chịu mệt nhọc, máu chảy đầu rơi, nô tài cũng không nửa câu câu oán hận; nhưng Phong Đài đại doanh là trọng địa quân sự phòng vệ an nguy của kinh sư, dưới chân thiên tử, trọng địa xã tắc, đó là không thể có một chút sai lầm! Nếu kinh thành có biến, Hoàng Thượng có điều sai phái, để cho mấy vạn huynh đệ thủ hạ của nô tài lên núi đao, xuống biển lửa, nô tài cam đoan mắt bọn họ cũng không hề chớp, nhưng nếu làm cho bọn họ đói bụng... Nô tài thật không biết bọn họ còn làm thế nào cống hiến cho triều đình, làm thế nào ban sai cho Hoàng Thượng! Vương gia ngài là quân cơ đại thần, lại kiêm quản bộ binh, lời nói của nô tài cũng mong Vương gia ngài suy nghĩ!”
Mấy câu đó của Đa Luân cũng là trách nhiệm của Ngung, biết hai tháng binh lính không lấy được quân lương có thể làm phản, huống chi thời gian dài như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Ngung cũng đã nghĩ cách, nhưng trường hợp này không cho phép hắn làm như vậy!
Ngung đang không biết làm thế nào, xoay người vừa thấy Hòa Thân đang vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt, vì thế cau mày lại, nhất thời trong lòng còn có chú ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]