Ăn xong cơm trưa, tắm rửa sạch sẽ, hai người đi dạo dọc bờ biển.
Mặt trời chiều đã dần khuất, ánh trăng chậm rãi hiện ra.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Đến khi ánh trăng lên tỏ, toàn bộ bãi biển dường như được bao phủ bởi một lớp lụa trắng lóng lánh.
“Ánh trăng thực sự xinh đẹp.” Tô Thần thở dài bước đi, xa xa gợn xóng lân lân cũng mang ánh sáng mờ ảo màu bạc.
Thuyền màu đen tuyền chỉ còn một chấm đen nhỏ hòa lẫn vào, giống như tơ nhung mà đen xen vào luồng ánh sáng trắng lập lòe.
Tất cả mỹ lệ này, dường như không phải là thực.
Tô Kỳ cũng học y, đem ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Trên người Tô Kỳ cũng vậy, bị ánh trăng chiếu lên làm chói sáng, dung mạo bình thường đã vô cùng hoàn mỹ nay lại còn thêm phần thoát tục.
Tô Kỳ luôn miệng hỏi: “Thế nào?”
…Chính y vừa rồi cư nhiên nhìn hắn đến ngây dại…
Tô Thần ảo não hoàn hồn: “Chúng ta qua đình bên kia ngồi một chút a.” Chỉ chỉ đình ban ngày Tô Kỳ ngồi làm việc, chỗ đó đặt vài viên minh châu, tản ra ánh sách nhàn nhạt.
“Ừ.” Tô Kỳ chậm rãi gật đầu, đi về phía bên đó.
Vừa vào đình ngồi xuống, mở mắt nhìn luồng sáng ngoài khơi: “Tô Kỳ.”
“Ừ.” Tô Kỳ theo y ngồi xuống.
Tóc dài của hắn bị gió biển thổi phe phẩy trước mặt y, ngứa, có cảm giác như lúc hắn hôn môi: “Hôn ta.” Không dám nhìn mặt hắn, hướng về biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973377/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.