Tuy rằng rất muốn giống như nàng khéo léo trả lời, nhưng vì bản năng thân thể không tự giác mà rụt lui bên người Tô Kỳ. Đối với y, Li Vương chủ động thế này dường như có nguy hiểm – đó cũng là do ám ảnh suốt hai năm kia tạo nên. “Ngài hảo.” Thanh âm có chút lo lắng.
Li Vương mỉm cười: “Đồn đại về ngài làm cho ta ngưỡng mộ, có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết thế này, đây là do vận khí ta tốt.”
“Ha..” Tô Thần lơ mơ mà trả lời. Y không có gì nói với người này, mặc dù là nữ nhân, nhưng có thể đạt được như ngày hôm nay, nhất định không phải là hạng người lương thiện gì.
“Li Vương, ở đây lãng phí thời gian, không bằng chúng ta tiếp tục về lập trường của quý quốc với Hán quốc.” Tô Kỳ xen vào nói, trên mặt nụ cười lạnh như băng.
Li Vương dường như bị kinh ngạc với thần tình không hờn không giận của Tô Kỳ, lặng đi một chút, sau đó khôi phục nụ cười ung dung: “Là vinh hạnh của ta.”
“Thiếu chủ, bên kia có nhạc sư từ Nhượng quốc đến, chúng ta qua xem thử.” Ảnh phi mềm mại nói.
Nếu như không biết rõ chân tướng, đương nhiên sẽ nhanh chóng phối hợp làm theo, nhưng bộ dạng bình thường của Ảnh phi không phải y chưa thấy qua, nhìn thế này, y thật muốn cười.
Ảnh phi tuy rằng không thấy rõ mặt y, nhìn tiếu ý trong mắt y cũng hiểu y đang cười chuyện gì, nhưng không còn biện pháp nào khác a, phải diễn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973362/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.